Ở Trường Là Mọt Sách Ở Nhà Là Xã Hội Đen

Chương 41: Mùa đông ấm áp!



- Tôi sẽ trở nên mạnh mẽ hơn để không làm gánh nặng cho em! - anh rời đi lát sau quay lại với tô cháo lớn.

Anh đặt tô lên bàn, đậy đàn kĩ càng, không quên viết một tờ ghi chú: "Em dậy thì ăn nhé! Tôi ăn rồi, đi luyện tập, chiều sẽ về!" ( 1 )

Một hôm nào đó, gió lạnh từng cơn luồn vào từng lỗ chân lông như muốn lấn vào sâu trong lục phủ ngũ tạng. Khi mà ta đoán được rằng đó là ngày lạnh nhất trong năm thì cũng là lúc ta biết đã đến Giáng sinh rồi. (2)

Trùng hợp nhỉ! Tại sao cứ mỗi dịp Giáng sinh thì tuyết lại rơi ngày một dày như thế? Hơn nữa lại còn là ngày lạnh nhất trong năm. Song có chắc hôm đó thật sự giá rét hay là ngày ấm áp nhất của mùa đông?

Trên con đường bê tông dài không thấy điểm dừng, đèn đóm nổi lên với những sắc xanh đỏ đặc trưng của đêm Noel. Bước dọc theo con phố, ngắm nhìn những ngôi nhà mái trắng mây bay, ta thấy cái sắc vàng lập lòe bên khung cửa sổ thật nổi bật.

Dưới bản nhạc truyền thống của Giáng sinh, hai người nắm tay nhau bước hết chặng đường... Dừng trước cây thông cao chính giữa trung tâm thành phố, Ngự Phong cúi thấp người, vòm họng phả khói mờ hương chanh ấm, môi sẫm cười dịu dàng bảo: (1)

Buộc lại dây giày kẻo ngã! - hai bàn tay thoăn thoắt phải bay những hạt trắng muốt trên đôi giày da, thành thạo buộc lại sợi dây đen còn vương vấn tuyết.

- Có anh sớn sa sớn sác mới ngã ấy! - Khắc Kỷ cười thầm trong bụng, nhẹ nhàng mắng yêu anh.Tiểu Phong thắt lại chiếc nơ nhỏ xinh trên đôi giày đen anh tặng, giọng thăm

dò dù biết trước câu trả lời:

- Nào, có đẹp không?

- Xấu!

"Vợ" anh nói gì cũng thật lòng, nói xấu là xấu, nói dở là dở, muốn cãi cũng khó nhưng... anh thắt đẹp mà? Anh không thắc mắc, lời cậu nói là chân lí chỉ nhẹ ngồi xuống bệ đá lành lạnh bao quanh cây thông, tay vỗ vỗ vào vị trí bên cạnh, làm nũng: ( 2 )

- Em bé muốn ngồi một chút không? Tôi mỏi chân rồi!

Có phải vì đi với cậu nên anh mới "vô tình" mỏi chân không? Một kẻ từng được huấn luyện vác bao tải cả chục cây đường dằn sỏi đá trên đôi chân trần như anh có thể vì một con đường không chút gập gềnh làm bàn chân tê mỏi sao? Chớ có sai được bởi anh là muốn ngồi cạnh cậu, muốn đan bàn tay cùng cậu, muốn chụp lại, muốn gói lại kỉ niệm ở dưới cây thông nghìn tuổi này. ( 2 )

- Hỗn xược! Ai là em bé của anh? Mỏi thì ngồi đó đi... em... em bóp chân cho...



Bốn chữ cuối cùng, Khắc Kỷ hét lớn, mắt nhắm tịt chẳng dám nhìn anh, bàn tay lành lặn nắm chặt áp sát ngực. Cậu là lần đầu muốn làm một cái gì đó để được người khác tán thưởng. Mong muốn được xoa đầu, được khen ngợi chợt thoáng qua tâm trí cậu như tuyết rơi theo gió trôi. (1)

Anh che miệng cười khi thấy bộ dạng đó của cậu. Nhìn cái mặt đỏ bừng kia, có chăng là vì tiết trời quá lạnh? T

Anh đứng thẳng người, cơ thể to lớn đã cao lên không ít thêm chiếc áo phao màu kem dày cộm phủ bóng lên cơ thể Khắc Kỷ, che đi ánh đèn nhiều sắc màu lung linh trên cây thông cao kia.

Anh nhẹ xoa đầu cậu, mái tóc mượt phồng lên càng khiến trái tim anh điêu đứng. Anh sững người một lúc lâu. Chiếc áo dạ màu cà phê và sắc đen của áo len cổ lọ thật quá hoàn hảo với gương mặt đó. Ánh mắt kẻ si tình dán chặt lên cơ thể Khắc Kỷ không rời.

Nù/ Cơn gió đông lạnh khéo léo uốn lượn qua làn tóc dập dìu như cơn sóng biển lãng tử của Tiểu Phong Phong. Những sợi tóc mai đung đưa chạm nhẹ lên gò má ửng hồng của cậu. Hai người mắt chạm mắt, hai đôi đồng tử cùng lúc nở to ra, đó là biểu hiện của sự hạnh phúc.

Mãi đến khi mảng tuyết dày phía bên trên cây thông trượt xuống làm một cái / bộp/ anh mới thoát khỏi sự si mộng của bản thân. Phong không dám nhìn cậu, anh sợ lại bị hợp mất hồn, bị cuốn vào giấc mộng cuồng si. Chú sói lớn đôi mi khép hờ lơ đãng, môi bỗng chúm chím khác thường:

- Tôi không đi nổi nữa rồi! Chân tôi tê quá, chẳng còn chút sức lực nào, huhu. -

anh ngồi phịch xuống bệ đá, mái tóc hoe hoe cháy nắng vướng vào cành thông thành từng sợi mềm mỏng nhẹ buông xuống bờ vai vững chắc. ( 2 )

Khắc Kỷ lúng túng, cún con đáng yêu mắt rưng rưng như thế trước mặt, cậu phải làm sao đây? Kỷ Kỷ khù khờ không biết dỗ dành thật đáng yêu! Cậu lắp bǎp:

- Đừng... đừng khóc... em... ngồi ngồi... em... em bóp...

Anh mỉm cười hài lòng, nhìn cái sự luống cuống đó thật sự phải nói là: "Em bé đúng là dễ bị lừa!"

Khắc Kỷ quỳ một chân xuống, bàn tay điêu luyện mà xoa bóp chân cho anh. Lần này khác với những năm trước, đây là cậu tự nguyện chứ không phải vì sẽ bị đánh mà làm theo, không phải vì sợ bại lộ mà nhẫn nhịn. Đó là vì tình yêu, vì người yêu.

"Kì lạ! Tại sao cơ chân anh.." Tiểu Kỷ nắn bóp một hồi, tò mò hỏi:- Sao bắp chân anh lại chắc như thế? Thậm chí còn cứng hơn cả em, da anh luôn mềm mại hơn em mà... tại sao? Hơn nữa... tóc anh có sắc hoe cháy nắng với cả ở đuôi tóc còn hơi xơ nữa. (2)

- Tôi...

Khắc Kỷ ngắt lời:



- Chưa hết, da anh ngăm thì ngăm thật nhưng bụng anh vẫn trắng hơn, rõ ràng là do dầm mưa dãi nắng! Một thiếu gia... có thể có những thứ này sao? (1)

• Hôm nay gợi ý cho hơi nhiều rồi đấy! Ai đoán được đi mà! (6)

Đúng là tôi không thể nào qua mắt được em. - bàn tay to lớn thon thả xoa đầu cậu - Nhưng mà... em có thể không tò mò về quá khứ của tôi không? - anh bối rối.

- Vâng! - Khắc Kỷ nhìn anh, mắt nheo lại lộ rõ sự vui vẻ trên khuôn mặt sắc nét.

- Em... em nói gì cơ?

"Tôi nghe nhầm đúng không? Em vừa... vừa bảo "vâng"? Em ngoan như thế... tôi không quen... nhưng mà... đáng yêu chết tôi mất!" (7)

- Em bảo "vâng!", đi khám tại đi! Mấy bữa nay như bị điếc ấy! Cái gì cũng "em nói sao cơ?" (7)

"Đây mới là Kỷ Kỷ của tôi đây này!" Anh thở phào một hơi, rồi chợt nhận ra gì đó "Khoan... em vừa nhắc lại lời em nói à? Rõ ràng bạn trai nhỏ của tôi có bao giờ làm thế đâu! Rõ ràng đây không phải Tiểu Kỷ Kỷ!" Anh xua tan đống suy nghĩ trong đầu, "Em dễ thương thế này sao lại không trêu chọc một chút?", anh tận hưởng cảm giác được bóp chân. Dẫu có đi bao nhiêu nơi chuyên nghiệp, anh cũng chưa từng cảm nhận được sự thoải mái này. Hai tay thoải mái đặt lên bệ, anh vu vơ: (1)

- Tay nghề em quá tốt! Đúng là được huấn luyện từ nhỏ! - anh đưa ngón cái ra trước mặt người đang quỳ bên dưới.

- Im đi! Nói nữa tao cạch. ( 2

- Ơ... xin nhỗi mà...

- Đấy đấy, cái mặt thấy ghét!

- Không thấy ghét mà...

Thằng dở hơi to xác nào đó giãy nảy lên như đứa trẻ con.

- Cái chân này dễ bị ăn đập lắm này!