Ở Trường Là Mọt Sách Ở Nhà Là Xã Hội Đen

Chương 57: Sao không chết quách đi?



Đôi mắt nó sáng quắc lên trong đêm, lấn lướt cả bóng tối mịt mù, cả lớp sương mờ trong mưa lạnh. Thứ ánh sáng đó khiến kẻ hèn nhát khiếp đảm. Chẳng phải vì chúng đáng sợ, hung dữ gì cho cam mà đơn giản là bởi chúng soi tỏ lòng người tởm lợm, rọi thấu chốn trần lao đầy lầm than.

. °

Chỉ là... chúng đang ngấn lệ...

Bờ ngực to lớn của nó nóng ran. Nhìn cái dáng vẻ như muốn xé banh lớp áo đã rách mướp ra mà móc trái tim nóng hôi hổi bóp nát cũng đủ hiểu nó đau đớn, thống khổ đến mức nào.

Trông cái bóng hình oai linh đầy liều lĩnh, thách thức lấp ló trong màn mưa mờ, ai mà ngờ được nó đến từ một cậu thanh niên mười sáu tuổi đang hờ hững, chơi vơi cơ chứ? Bờ vai rộng huyền bí trơ trọi giữa màn mưa ướt nhẹp.

Mái tóc rũ rượi thờ ơ trước mọi luân chuyển của thế gian.

Những động tác uyển chuyển, nhanh nhẹn, mượt mà được phô diễn dưới lớp áo đẫm huyết sương. Con thú hoang dã trong người Khắc Kỷ hoàn toàn bị đánh thức.

Như kĩ năng của một kẻ săn mồi, cậu lẫn trốn bằng tốc độ phản xạ trong bóng tối khiến kẻ địch phải chóng mặt hoa mắt. Thấp thoáng tà áo tả tơi màu huyết đỏ tung bay lòa xòa trong cơn mưa đầy bí hiểm. Cậu thoắt ẩn thoắt hiện nhờ những kĩ thuật táo bạo, mạo hiểm vút ngang mặt đối thủ chẳng ngại va chạm ánh mắt.

Con người thường có xu hướng sợ những thứ vô hình, không rõ ràng, chắc chắn. Bởi vậy mà con thú hoang họ

Vương mập mờ trong màn mưa khiến băng Bob cảm giác bị dồn ép. Chúng ám ảnh cái con thú ấy, đầu chúng bị nỗi sợ hãi xâm lấn càng khiến chúng trông hèn nhát hơn bao giờ hết.

Kẻ còn sống trong sự kiện năm đó kể lại rằng: "Chỉ cần một phút lơ là, con thú ấy sẽ áp sát từ phía sau, đôi khi nó còn sừng sững ở ngay trước mặt. Một cái chớp mắt thôi, nó sẽ lập tức về đến, tước đoạt lấy sinh mạng của kẻ xấu số. Kể chuyện này lại gợi cho tao nỗi ám ảnh ngày hôm ấy. Tao thật sự không muốn nhắc lại nhưng nếu không nhắc thì sao mà tụi mày biết mà trả thù được đúng không? Nhưng nhớ cho kĩ, đừng biến bản thân từ kẻ săn mồi thành miếng mồi ngon béo bở cho kẻ điên đó!"

/Bằng! Bịch!/ /Bằng! Bịch!/ Chẳng có bóng, chỉ có tiếng súng vô tình vụt qua màn mưa mỏng mơ hồ và những con người đang co rúm sợ hãi ngã phịch xuống nền bê tông lạnh lẽo. Trong không gian bừng lên mùi thuốc súng và mùi máu tanh nồng nặc buồn nôn.

/Xoẹt! Bịch!/ /Xoẹt! Bịch!/ Những dấu chân vô thanh xuất hiện ngày một nhiều trên các mô đất nhão nhoẹt, in hằn bụi đất lên mặt đường xám tro. Cây cối um tùm quật cường trong gió cũng bị cắt phăn. Những cái đầu rướm máu lăn lông lốc chặn cả những đường ống thoát nước khiến nước mưa tắc nghẽn. Những cái xác không đầu ngã ập ngực xuống đường, nước bắn tung tóe khắp nơi.

Cảnh tượng hỗn loạn chẳng thể lường trước được.



Thảm sát! Một cơn mưa máu... một kẻ điên lên cơn cuồng loạn... những con chuột nhắt co ro chờ chết... (I

Nguy hiểm rình rập trong bóng tối là một kẻ có đầu óc không được bình thường. Vương Khắc Kỷ như kẻ thống trị cuộc chơi, như tên tử thần cầm lưỡi hái sắc bén, thuần thục trừng trị từng kẻ phạm nhân một.

Tại sao lại không chạy trốn? Ngu ngốc! Chỉ cần là người trong cuộc, chân bọn mày sẽ mềm nhũn cả ra, đừng nói là chạy, cả nhúc nhích lấy một li cũng chẳng thể! Sao không phản kháng? Để làm gì? Làm nỗi đau thêm nặng nề, cái chết càng đau đớn sao?

- Tao là Vương Khắc Kỷ! Tụi mày nhớ cho kĩ cái tên này, để đến khi xuống âm phủ thì báo với Diêm Vương gạch tên tao ra khỏi sổ tử!

Người chết như ngả rạ, chẳng mấy chốc chỉ còn lại cái mạng quèn của Bob.

Đứng trước mặt tử thần, hắn trở nên bé nhỏ, hèn nhất, chỉ có thể duy trì sinh mạng bằng việc không ngừng quỳ lạy, van xin.

Khắc Kỷ ngồi vắt vẻo trên đống xác chết - chiến tích mà chính cậu cũng phải kinh tởm. Cả cơ thể nhuốm một màu máu lạnh tanh đã khô cứng từ lâu. Cậu dùng bàn chân trái dính đầy bùn đất, thô bạo nâng cằm của "con chó" đang cúi đầu xin xỏ bên dưới đống xác không đầu hay lủng sọ.

Cậu nhướng mày, con rắn lục trong miệng trườn lên mép, quét sạch những mảng máu đục ngàu, tanh tưởi.

Mặt Bob cắt không còn giọt máu, thứ trước mặt e rằng không phải con người, nó là quái vật! Bob run rẩy, tưởng trùm tứ trụ thế nào, hóa ra chỉ là thứ sâu bọ nhãi nhép không hơn không kém. Hắn chắp tay trước ngực, đầu cúi gằm, miệng lắp bắp:

Tha... tha mạng!Oh! Đúng! Nên tha mạng.../Xoẹt!/ Đầu Bob lăn xuống đất, máu phun như vòi rồng, hoàn toàn lìa khỏi cổ.

- ... cho những kẻ biết điều..

Tần Cao Tuấn ngồi trên trực thăng, ông không chú tâm vào việc lái mà lo lắng nhìn vào ứng dụng định vị trên điện thoại. "Đã gần một tiếng rồi, tại sao hai đứa nó vẫn chưa rời khỏi khu vực đó?"

Ông như ngồi trên đống lửa, bồn chồn không thôi. Cứ nhìn đường được mấy phút lại liếc qua màn hình xanh của chiếc máy đắt tiền. Cái chấm đỏ nhấp nháy vẫn đứng yên một vị trí.

Ông điều khiển hướng bay, luồn lách điêu luyện qua những đám mây trắng xám.

Khắc Kỷ thẫn thờ bước từng bước nặng nề về phía Ngự Phong, bàn tay không vững nhẹ nhàng nâng cái xác lạnh lẽo đặt vào lồng ngực.



/bình bịch... bình bịch/

"Âm thanh quái quỷ gì vậy?" Tim cậu hẫng đi một nhịp. Giọt lệ trên khóe mắt không kìm được mà lăn tròn xuống đôi môi lạnh nhợt nhạt. "Tôi không nghe lầm đúng không?"

Cậu một lần nữa áp tai vào ngực anh để xác nhận. Đôi đồng tử dần giãn ra, màn nước mỏng dàn đều võng mạc.

Khắc Kỷ đặt anh nằm ngửa trong vòng tay mình, ngón tay nõn run run đưa lên mũi Phong Phong.

Làn gió ấm áp nhẹ phả đều đều lên ngón tay khiến Khắc Kỷ tức đến ngồi bệt xuống đất mà khóc như một đứa trẻ.

- Phong Cẩu, anh dám lừa em! (©°)

Nước mũi sụt sùi chảy xuống miệng, vị mặn của nó chẳng hiểu sao lại ngọt ngào đến lạ kì. Cậu tức lắm, tức muốn chết đi được. Tay siết chặt thành nắm đấm thép, không ngừng đánh mạnh vào cơ ngực vuông vức của anh.

- Phong Cẩu đáng ghét! Sao không chết quách luôn đi cho xong, còn sống làm gì chứ!

Cậu lau giọt nước mắt chực trào trên mi, sụt sịt:

- Đồ đáng chết! Khốn nạn! Lừa đảo! Mau tỉnh dậy đi, em giết chết anh!

Trong cơn mê man, Ngự Phong rơi vào hố đầm lầy nhớp nháp, lạnh tê tái. Anh lê cơ thể mệt mỏi, tay lần mò từng góc nhỏ.

"Ấm... ấm quá!" Dường như anh chạm phải một thứ gì đó, cảm giác như nó có sự sống!

- Ngao..o......

Mí mắt anh nặng trĩu, cảm giác có gì đó ươn ướt rơi lộp độp xuống, len lỏi vào trong mắt có chút rát nhẹ. "Mắt tôi cay quá!" Mi tâm khẽ động.