- Mỗi khi ăn ở đây, anh đều nhớ về mẹ. Anh từ quê lên thành phố học tập và làm việc. Mỗi khi về, mẹ đều nấu cho anh những món bình dị như thế. Giờ mẹ anh qua đời rồi, cũng chẳng ai nấu cho anh những món đó nữa... Mà không sao, ăn ở đây luôn có hương vị quê nhà, luôn chứa chan tình mẹ và...
- Đây! Cơm của hai đứa.
- Thôi ăn đi!
"Đã bao lâu rồi, tôi chưa được ăn cơm mẹ nấu? Không biết đã mấy năm tôi chưa nhận được con tôm hay miếng thịt được gắp từ đôi đũa có mùi hương của bố, của mẹ. Đã bao lâu tôi chưa thấy bà ấy cười, nụ cười mang cả ánh nắng ban mai. Nụ cười tỏa ra nguồn năng lượng tích cực. Thời gian sẽ chữa lành mọi vết thương nhưng đã có ai nói cho ta biết thời gian là bao lâu, là khi nào và liệu rằng ta có chết đi trước khi tâm hồn được thanh thản hay chưa? Tôi không biết! Nếu là bố mẹ, hai người sẽ làm gì khi ở trong trường hợp này?"
Cậu cầm lên đôi đũa tre sờn cũ. Mùi hương gia đình đã theo gió phảng phất khắp không gian. Nó lướt qua mũi cậu như trêu đùa. Làn khói mờ tỏa ra từ bát canh phả lên mặt cậu. Mùa hè mà chịu cảnh thế này thật là khó chịu! Song nó lại rất ấm cúng và thân thương. Những hạt cơm trắng muốt còn nóng hổi trong bát làm cậu nhớ da diết cái lúc được ăn cơm cùng gia đình.
Cậu bưng bát lên, không ngừng lùa thức ăn vào miệng. Cậu chưa từng bữa cơm nào ngon như thế.
- Ngon không?
Cậu không trả lời, chỉ gật đầu lia lịa, mắt chăm chú nhìn vào bát cơm.
- Ngon thì ăn nhiều vào. Không cần phải khách sáo!
Thật không biết anh thấy cậu khách sáo chỗ nào nữa!
/ting ting/
Vương Khắc Kỷ nhận được tin nhắn từ chiếc điện thoại vừa nhận được.
- Sao... sao em có điện thoại?
- Tôi được cho.
Cậu đến một góc khuất để đọc tin nhắn.
Tối nay cậu phải đi giao dịch một món hàng. Khoảng 300 triệu. Nhưng cậu cố gắng nâng giá lên càng cao càng tốt, miễn không dưới 300 là được. Nếu kì kèo mãi không chốt được thì phải lập tức giết chết. Trước khi cậu nằm dưới họng súng của hắn. Tối về tôi sẽ nói rõ hơn.
Vừa mới đọc xong, tin nhắn liền bị thu hồi.
Tôi đã hiểu!
Cậu nhắn rồi lập tức thu hồi, cậu quay trở lại bàn ăn.
- Anh thấy em dùng điện thoại loại mới nhất. Ai mà lại cho em thứ đó chứ? Nó thật sự quá đắt!
- Tôi xin lỗi! Tôi không thể giải thích được. Vậy sáng mai chúng ta có thể đấu một trận được không? Có lẽ nếu chiến thắng, tôi sẽ không gặp anh thường xuyên nữa, tôi có việc riêng.
- Vậy thì thôi! Mai anh sẽ đợi em ở nhà.
- Vầng.
Cậu cảm ơn bữa trưa của anh rồi trở về. Thật ra lúc này cũng khá muộn, khoảng ba giờ chiều rồi.
"Trên bầu trời xanh kia, chim muôn bay lượn thật vui vẻ! Thật tự do! Tiếng hót của chúng cứ ríu rít bên tai làm lòng tôi càng nặng trĩu. Chúng hót rất hay, rất vui nhưng tôi chỉ thấy chán."
- Haiz.
Cậu thở ra một hơi dài thườn thượt, bước chân cũng dồn dập hơn.
Gió nhẹ đưa mái tóc đen mượt đã dài đến tận ngang lưng của cậu. Đến khi nào mới được thấy lại hình bóng cậu không còn đọng lại sự cô đơn?
- Ai cho mày ra ngoài hả?
Lại một ngày bình thường khác, cậu lại bị đánh tơi tả.
Tối đó, cả đám xã hội đen ngồi lại làm một kèo bài. Cả căn phòng chật chội đến cả trăm tên chia nhỏ thành nhiều nhóm, nhóm bốn người, nhóm lại chục người.
Vương Khắc Kỷ không chơi, thứ nhất là vì cậu không có hứng thú, thứ hai là vì cậu không có tiền và lý do thứ ba chắc chắn là do nhiệm vụ tối nay.
Cậu lẻn ra khỏi cái nơi ngột ngạt nồng nặc mùi thuốc đó, đến căn phòng của ông trùm.
- Tôi đến rồi!
- Cậu vào đi! Đám kia đang làm gì?
- Bọn chúng chơi bài trong phòng.
Vừa nói, cậu vừa lấy con dao găm trên bàn, cắt đi mái tóc đã để được hai năm.
- Ông có gương không?
- Không ngờ một người trẻ tuổi như cậu lại không sợ hãi gì khi gặp tôi. - ông đưa cho cậu cái gương - Cậu có biết con dao đó là kỉ vật của tôi không? Ai chạm vào nó đều phải chết!
- Và tất nhiên người đó không phải tôi.
- Cậu nói đúng! Tôi sẽ không giết cậu!
- Tại sao?
- Tôi xem cậu như con của mình.
- Nhảm nhí! Mau nói nhiệm vụ đi!
Ông nói cụ thể cho cậu vụ giao dịch trong khi cậu vẫn chăm chú tỉa lại mái tóc. Khi ông nói xong, cậu cũng đã hoàn tất.
- Cậu đúng là rất khéo tay!
- Cảm ơn vì con dao.
Cậu vuốt vuốt mái tóc mới của mình, nó có vẻ hợp hơn mái tóc cũ, khi cậu còn là một công tử. Rồi Khắc Kỷ đứng dậy, vác vali đen chứa mặt hàng cần giao dịch đi. Cậu phải đi bằng cổng phụ để đảm bảo tính bảo mật.
Ban đầu, những kẻ kia còn khinh thường vì gương mặt non nớt của cậu. Nhưng với thần thái của mình, cậu thành công khiến chúng nể phục.
Với tài ăn nói như một người đa cấp chuyên nghiệp, cậu thành công giúp ông trùm có được một mối làm ăn lớn, và hôm đó, cậu đã đem về số tiền là 700 triệu.
- Đây! - cậu trở về, đặt ba vali tiền lên bàn.
- Cậu rất khá đấy! Tôi chưa từng gặp ai lại lãi hơn gấp đôi thế này!
- Ờ. Cảm ơn.
Cậu quay phắt lưng về phòng.
"Đúng là một cậu nhóc thú vị!"
- Mày vừa đi đâu về thế hả? - tên ngồi ngay trước cửa phang xuống lá già rô rồi quay sang hỏi.
- Tôi ra ngoài có chút việc.
- Việc éo gì mà đi tận mấy tiếng thế thằng l kia?
- Không tiện nói.
- Mẹ kiếp, sao mày dám chặt tao?
- Hahaha, có cái nịt nha con!
- Mẹ mày! Dẹp mẹ đi!
- Thằng chó này, mày hết xiền rồi à?
- Xiền xiền cái cục cứt.
Vương Khắc Kỷ nghe những tiếng chửi om xòm này đã sớm quen, bước vào trong góc ngủ.
Cái mùa hè này nóng như gì. Nực không thể tả được. Cộng với việc không có cửa sổ, đồng nghĩa là không có gió. Mà ở đây cũng có nhiều quạt lắm cơ, hẳn hai cái. Cả căn phòng chật chội đến cả trăm thằng đực rựa to như con trâu mà chỉ có đúng hai cái quạt. Mà số quạt ít ỏi đó thì cũng đâu đến lượt cậu hưởng. Chỉ có những kẻ nằm trong hàng ngũ cao cấp mới có cơ hội sử dụng thôi. Mà cậu thì đâu có ai biết cũng nằm trong đó.
Vương Khắc Kỷ là người nhỏ tuổi nhất trong băng. Ngoại trừ cậu ra thì kẻ nhỏ nhất cũng đã 17, nằm trong hàng ngũ cao cấp cũng 21.
Sáng hôm sau, cậu đến nhà anh quyết đấu, không ngoài dự đoán, cậu chiến thắng và dần ít gặp anh lại. Anh cũng cho cậu Zalo để tiện nói chuyện hơn. Nhưng lâu lâu, họ vẫn gặp nhau ở công viên, nơi lần đầu anh gặp cậu.
Mùa hè trôi qua nhanh như ngọn gió ngoài thềm. Vừa mới hất những chiếc lá rơi trên sân đã vội vã lao nhanh đến đồng ruộng.