Ở Trường Là Mọt Sách Ở Nhà Là Xã Hội Đen

Chương 68: Mật ngọt đầu lưỡi. (H nhẹ)



Vay la rat xau sao? Em không có ý đó mà! - hình như cái mỏ hỗn của Kỷ lại đi lạc nữa rồi. Hôn tôi đi, rồi nói "Úm ba la, cơn đau biến mất!" Cậu khó chịu ra mặt:

Đừng có trêu em nữa! Tôi không có trêu em, mau làm đi! - anh nhắm mắt, mong ngóng cái hôn dịu dàng đến từ người con trai trông có vẻ mạnh mẽ kia. Khựng lại vài giây, Vương Khắc Kỷ tiến sát đến bên cạnh. Đôi mắt sáng long lanh nhìn anh trông có vẻ ngây thơ.

Cậu chồm tới phía trước, thè lưỡi liếm dịch đỏ trên môi anh.

Vâng, còn mong đợi gì ở Kỷ chứ! Một nụ hôn sao? Quá xa xỉ!

- Em... em làm gì vậy?

Nước miếng của cậu len lỏi vào trong khoang miệng, ngọt đến lạ kì. "Muốn... muốn lấy hết nước bọt cho em khô cả cổ luôn!" Anh bị đè xuống đất.

"Ngon quá!" Kỷ càng ngày càng bò đến sát gần, say sưa liếm láp bằng đầu lưỡi ẩm ướt. Thân thể bị mê man dần mềm nhũn, tay chẳng còn chút sức lực, không thể tự chủ mà ngã bổ lên cơ thể to lớn kia. Cảm giác thật khiêu gợi!

Trông cảnh này có dễ hiểu lầm không cơ chứ!

- Thật là... - anh thở dài, bàn tay thơm hương bạc hà mò đến, mơn man mái tóc cậu.

"Nếu không bị cấm hôn thì giờ lưỡi em đã nằm trong miệng tôi rồi! Ướt át thật! Ngọt, ngọt lịm đường!"

Kỷ Kỷ, giờ chúng ta lên phòng được chưa? Lên phòng sao? À ừ, lên... Kỷ cứ như đứa trẻ, chẳng hiểu chuyện gì, cứ mặc cho anh nắm lấy cổ tay mình mà kéo đi.

"Em bé hôm nay sao vậy nhỉ? Mà hình như tôi quên mất điều gì đúng không?"

Cây đàn guitar nằm trơ trọi trong căn hầm giữ xe trống vắng. Nó cô đơn lắm! Chủ nhân nó lẽo đẽo theo người yêu mà bỏ rơi nó rồi. Tủi thân quá!

----



- Aish! Kỷ, em nhẹ tay thôi!

- Anh nhiều chuyện vãi! Biết vậy để anh câm mẹ cho rồi! - bàn tay nhẹ nhàng chườm đá cho anh, miệng vẫn làu bàu.

[Bác sĩ nói đây là một phép màu đấy! Cái họng của tôi đã lành lại một cách vi diệu, y học cũng chẳng thể giải thích được!] - làm đến đó, chó lớn cụp tai - [Nếu em không muốn thì tôi câm vậy!)

Tên sát nhân bối rối:

Em xin lỗi mà... nói đi, đừng dùng ngôn ngữ kí hiệu, em sợ lắm! Muốn nghe giọng anh, muốn nghe anh hát... - cậu không sử dụng chủ ngữ là vì ngại chăng? Cảm ơn em! Cảm ơn? Vì điều gì? Vì em đã chăm sóc tôi những ngày qua, nấu những món ăn bổ dưỡng với thực đơn dành riêng cho cái họng xấu xa của tôi! Dù có khó chịu em vẫn cưng chiều tôi, vẫn yêu thương và hơn hết là nhường nhịn cho kẻ ương bướng này! Cả bàn tay hư hỏng... Anh im đi! - cậu ngắt lời, ngượng chín mặt, đáng yêu vậy mà lại giấu dưới lớp mặt nạ lạnh lùng - Ai thèm chăm sóc anh? Ai thèm cưng chiều, yêu thương, nhường nhịn? Chán quá không thèm cãi thôi! Cãi với người câm mất công người ta kêu mình người mà đi thi sủa với con chó. Đúng là Vương Khắc Kỷ, nói câu nào thâm câu đó.

- Meo mèo meo mèo méo meo! Mèo mèo mẹo! - Hắc Bạch nhảy phốc lên giường, lăn tròn trên chiếc chăn trắng đã được giặt sạch.

(Thương người ta thì nói đi! Còn bày đạt!)

Anh cười trừ:

À à! Đúng vậy! Mà này! Anh phát hiện ra mình yêu em từ lúc nào thế? À... tôi hả? Để tôi nghĩ xem... - anh quậy quậy cái đầu của Kỷ - Tôi yêu em từ cái hôm em đấu với tôi ở dưới tầng hầm. Tôi ấn tượng với em bởi em là kẻ đầu tiên chỉ né tránh cũng khiến tôi phải đầu hàng, chịu khuất phục. Nhưng lúc đó tôi không nhận ra mình đang yêu.

Anh tiến lại gần, dang rộng vòng tay mà ôm lấy cậu:

Tôi cũng không biết mình nhận ra từ khi nào, chỉ biết mỗi khi có ai đó tỏ tình em, tôi lại cảm thấy khó chịu. Mỗi khi em nhìn vào kẻ nào quá lâu, lòng tôi lại nảy sinh ghen tức. Nếu ai xô ngã em, tôi cảm thấy thật muốn nghiền kẻ đó ra làm trăm mảnh. Nếu em bị thương, tôi sẽ xót, sẽ đau. Có lẽ cảm giác rung động xuất hiện rõ nhất khi tôi thấy em bị tra tấn... lúc đó tôi như phát điên, cái tên đã tra tấn em vừa to lớn lại dùng thuốc, ấy vậy mà tôi dám liều mình lao lên, đã vậy còn xử lí gọn lẹ. Cái đó gọi là sức mạnh của tình yêu chăng? Cứt! Khùng! - tên ngốc ấy phán một cậu xanh rờn.

Anh chẳng mảy may quan tâm, rướn người ôm chặt làm người ta muốn nghẹt thở rồi hỏi:

Vậy còn em? Ai thèm yêu anh? Đi ngủ! - cậu quắc mắt. Vâng! Bà xã! NàY! KHÔNG đùa! Có lẽ lại phải băng bó vết thương rồi!



Xuân cứ vậy khoác tà áo gió quyện cánh hoa lụa lặng lẽ bước đi. Hương còn lưu luyến chưa vội tắt, phảng phất trong từng nếp áo, nếp quần. Khí xuân vương vấn trong hương cỏ, dệt một dải thơm sao lạ thay. Nắng nhẹ ươm mầm khiến lòng ta rạo rực. Hoa trái đơm bông đón hạ về. Ve sầu râm ran khúc nhạc phiêu lãng, nâng cánh phượng hồng cuốn chơi với.

Khắc Kỷ cầm bảng điểm, tức giận dồn Ngự Phong vào góc lớp, chất vấn:

- Mày giải thích sao cho con chín mươi chín này? Với lực học của mày thì một trăm không phải việc khó khăn gì!

Anh bình thản, ghé sát tai cậu mà thì thầm:

Tôi muốn một lần thấy em đường đường chính chính đứng đầu bảng điểm chứ không phải vì alphabet. Nhưng mà... Không có nhưng nhị gì hết, giờ em là kẻ đứng đầu rồi! Đồ điên! - Khắc Kỷ ôm cục tức trở về chỗ ngồi, mặt vẫn lạnh như chưa có chuyện gì xảy ra. "Có trách cũng chẳng thay đổi được gì, Phong Cẩu đúng là quá ngốc mà!"

- Thôi nào các em, còn vài phút nữa là trống đánh rồi! Các em ổn định chỗ ngồi, hôm nay chúng ta vào học sớm!

À không, phải là tổ chức trò chơi mới đúng! - cô giáo chủ nhiệm hiền lành cất giọng nói trong trẻo.

Một học sinh giơ tay lên hỏi:

Vậy mai tổng kết lớp hả cô? Um, đúng vậy! Cô ơi, vậy mai mình ăn gì? Mấy cái đứa này thật! Cứ nghĩ đến chuyện ăn đầu tiên vậy đó. Vậy em nào có đề xuất gì không?

Trong khi cả lớp sôi nổi thảo luận, mấy thằng bắt nạt lại ngồi im re, ôm chặt cái sự hèn nhát mà sống. Mặt mày chúng bầm dập hết cả, áo trùm kín người, mặt lấm la lấm lét.

Còn trong lúc đó hai người Khắc Kỷ, Ngự Phong làm gì à? Họ nhìn nhau đắm đuối, cứ nhìn vậy thôi!

-------------

Mặt trời vội vã chạy cho kịp deadline. Hối hả! Cảm giác như có gì đang thúc giục kẻ trị vì ánh sáng. Gã vội đến nỗi gây ra sơ suất, vô tình đánh rơi cái ánh nắng nhàn nhạt vào nụ cười của ai kia khiến nó tỏa sáng, giành mất cả vị trí đứng của sao trời.

Gã vội quá, lỡ cho thời gian trôi đến hôm sau mà chẳng biết. Cứ thế, một ngày mới lại bắt đầu. Qua hôm nay thôi, lũ học sinh lại được nghỉ hè rồi!