Ở Trường Là Mọt Sách Ở Nhà Là Xã Hội Đen

Chương 92: Một tách cà phê (H nhẹ)



- Anh vẽ gì vậy? - Khắc Kỷ tò mò, cố rướn người lên nhìn vào bức vẽ.

- Tôi đã cho phép cậu nhìn chưa? Tôi đang ru mình trong âm điệu mùa hạ, lượn lờ giữa ngàn mây để tạo nên một bản nhạc tuyệt đẹp trên trang giấy, hiểu chưa? Cậu làm tôi cụt hứng đấy! - Ngự Phong mơ màng đáp lại, sự không hài lòng được thể hiện rõ ra bên ngoài. (1)

- Vậy sao? Anh không cho thì thôi! - mặt cậu "xị" xuống.

Ngự Phong vẫn ngồi đó, bàn tay tiếp tục di chuyển trên tờ giấy, nhưng đầu óc anh không ngừng trôi dạt. Những nét vẽ trên giấy chẳng còn là trọng tâm. Tâm trí anh chìm vào bóng tối của những suy tư sâu thẳm, rồi đột ngột, câu hỏi bật ra từ đôi môi:

- Này, tôi hỏi cậu một câu thật lòng. Tại sao... ngày nào cậu cũng cười?

Đôi mắt Khắc Kỷ dần tối đi, ánh mặt trời chập chờn như những tia lửa bập bùng. Chúng như đốt cháy đi từng phần linh hồn của cậu, như cái hôm trong con hẻm tối, một thanh niên... đốt đi từng mảnh ký ức của chính mình...

Câu hỏi như một mũi kim xuyên thẳng vào trái tim cậu, làm cả cơ thể tê liệt. Cậu cười vì điều gì ư? Cười để che đậy nỗi đau không thể nói ra. Cười để bản thân không gục ngã trước cuộc đời quá khắc nghiệt. Cậu muốn mở lời, nhưng cổ họng nghẹn đắng, những từ ngữ biến mất, không thể thốt ra được.

Bàn tay toan đưa lên những đường ký hiệu, nhưng rồi lại buông xuống. Cậu nắm chặt mép áo, đôi môi run rẩy, từng giọt mồ hôi lạnh lẽo rịn trên trán. Cuối cùng, như một hơi thở đứt quãng, giọng nói cậu yếu ớt vang lên:

- Vì... vì em yêu anh.

Ngự Phong đờ người ra. Tâm trí anh bỗng quay cuồng, những ký ức ùa về như những giọt cảm xúc vỡ nát, tí tách nhỏ vào ly cà phê phin. Từng giọt một, lắng đọng nhưng đầy đau đớn.

"Xin anh... chỉ cần một cái liếc mắt thôi cũng được... Em xin anh đấy! Xin anh..." Một tiếng cầu xin...

"Thôi mày cút mẹ mày đi! Tao ôm Hắc Bạch!" Một tiếng phũ phàng...

"Đồ Phong Cẩu đáng ghét!" Một cơn gió đông...

"Ai thèm yêu anh? Đi ngủ!" Một bông tuyết trắng...



"Ai thèm chăm sóc anh? Ai thèm cưng chiều, yêu thương, nhường nhịn? Chán

quá không thèm cãi thôi! Cãi với người câm mất công người ta kêu mình người mà đi thi sủa với con chó." Một lời trêu thâm độc....

"Em xin lỗi mà... nói đi, đừng dùng ngôn ngữ ký hiệu, em sợ lắm! Muốn nghe giọng anh, muốn nghe anh hát..." Một lá vàng rơi...

"Phong Cẩu đáng ghét! Sao không chết cho luôn đi, còn sống làm gì chứ!" Một giọt lệ sầu...

"Tao đồng ý!" Một lời yêu thương...

*Tách* Nhỏ xuống sâu thẳm nơi đáy lòng...

Chúng như ngấm vào hơi thở, ngấm vào... và cắn xé linh hồn anh. Dẫu là trêu đùa, hay một lời chúc ngủ ngon ngọt ngào cũng chẳng thể xoa dịu tâm hồn đã nứt toác. Chưa bao giờ, chưa từng một lần, Khắc Kỷ thốt ra lời yêu.

Giọng cậu run rẩy, tựa cánh hoa mong manh trong cơn bão, nhẹ nhàng đậu lại trên mặt hồ... một sự lắng đọng.

Cảm xúc bấy lâu bị đè nén bỗng chốc dâng trào, nhưng Ngự Phong không thể đối diện với nó. Anh ngồi đó, lặng thinh, cố giữ lấy chút kiểm soát cuối cùng.

Kỷ thấy anh không phản ứng, lòng cậu như bị chùm dây leo gai thắt chặt. Hàng liễu khép lại, cơn sợ hãi tràn ngập khi con tim không ngừng rỉ máu, kẻ điên cuồng huyết cũng sợ máu... sợ lắm... Song, tên xã hội đen họ Vương ấy chẳng thể mặc cho sự hoảng sợ nuốt chửng, cậu lần này lớn hơn, rõ ràng hơn, như muốn xé toang cả không gian tĩnh mịch:

-

- Em yêu anh!

Ngay khoảnh khắc đó, lớp băng anh cố dựng lên để bảo vệ trái tim trong lòng Ngự Phong tan chảy. Mọi thứ vỡ vụn. Trái tim anh đau đớn đến tột cùng, như bị nghiền nát bởi sức nặng của những cảm xúc bị dồn nén quá lâu. Đêm đen đỏ hoe, những tảng băng rã rời, tuôn ra từ đôi mắt hoen lệ.

Ngự Phong ngả về phía Khắc Kỷ, ôm chặt lấy cậu như một kẻ tuyệt vọng, như thể nếu anh buông ra, cậu sẽ biến mất. Tiếng anh nghẹn ngào, đứt quãng, tựa như cả tâm hồn đang vỡ tan:

-



- Tôi cũng yêu em...

. yêu đến phát điên! Em có biết không, Kỷ? Những ngày

qua... tôi đã nghĩ sẽ tự mình kết liễu... vì tôi không thể chịu đựng nỗi đau này thêm nữa. Tôi đau lắm... Em có thấu chăng?

Khắc Kỷ hoảng hốt, đôi tay run rẩy cố lau những hạt ngọc trai nóng hổi trên gương mặt lãng tử. Nhưng càng lau, càng nhiều những giọt tinh khiết rơi xuống. Nỗi đau của Ngự Phong như lưỡi dao sắc nhọn đâm vào lòng cậu, xé toạc từng mảng cảm xúc. Giọng Khắc Kỷ run rẩy, lời nói nghẹn lại trong cổ họng:

- Đừng khóc... xin anh... đừng khóc nữa... Em xin lỗi! Đừng làm em đau thêm nữa... em không thể chịu nổi đâu... Đừng khóc nữa, anh mà khóc... em sẽ...

Ngự Phong ôm chặt hơn, tiếng khóc của anh như vỡ ra từ lồng ngực, từng cơn nấc nghẹn làm cả cơ thể anh run rẩy. Anh không thể kiềm chế được nữa, những cảm xúc dồn nén suốt bao năm bỗng bùng nổ, dòng suối dữ trào ra không ngừng. Đó không phải là những giọt nước mắt của sự yếu đuối thông thường, mà là sự hòa quyện của nỗi đau, của hận thù, của sự dằn vặt, của tình yêu mãnh liệt nhưng cũng quá đỗi tuyệt vọng.

Ngự Phong khóc, không chỉ vì yêu, mà còn vì nỗi sợ, nỗi đau không thể nào thoát ra. Từng giọt khổ đau như những vết cắt sâu vào da thịt, rút cạn cả sự sống.

Và Khắc Kỷ, nằm đó trong vòng tay anh, cũng cảm nhận được nỗi đau này, nhưng cậu không biết làm gì, không biết nói gì. Cậu chỉ có thể ôm anh thật chặt, như muốn kéo anh trở về, kéo anh ra khỏi vực sâu của nỗi tuyệt vọng.

Cả hai người, lạc lõng giữa cơn bão cảm xúc, chẳng thể làm gì ngoài việc ôm chầm lấy nhau, cố gắng tìm lại chút bình yên trong thế giới đầy đau thương này. Giữa họ, tình yêu và nỗi đau đan xen, như một vết thương mãi mãi chẳng thể lành.

-

Ngự Phong thở dài, giọng anh tan chảy trong không gian, mềm mại như sương mù phủ kín đôi mắt:

- Tôi xin lỗi... tôi yêu em...

Những giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống, thấm vào từng lọn tóc ướt đẫm. Anh đưa đầu lưỡi, như một dòng suối âm ỉ, chạm nhẹ lên môi Khắc Kỷ, dịu dàng như cơn mưa đêm rì rào, mơn trớn từng cánh hoa đang khép lại. Như thể trong từng cái chạm đó, có một bí ẩn sâu kín, một lời thì thầm chưa bao giờ nói ra.

Khắc Kỷ không chống cự, cậu buông lơi, để cho Ngự Phong đi vào sâu thẳm cõi lòng. Đôi lưỡi chạm nhau, như hai dòng nước hòa quyện, chảy dài qua từng nhịp đập. Chúng quấn lấy nhau, ướt át, ấm nóng, như muốn nuốt trọn nỗi đau và sự cô đơn đang gào thét bên trong. Mỗi lần tiếp xúc là một đợt sóng ngầm, đẩy cả hai vào cơn xoáy tròn, không biết đâu là bắt đầu, đầu là kết thúc.