Ô Vuông Thủy Tinh

Chương 57: Tiểu Nhiễm đâu rồi?



Giang Nhiễm xem Dương Kế Trầm luyện xe tới nghiện luôn rồi, mỗi lúc tối trời cô sẽ lén nhảy cửa sổ ra ngoài theo anh, sau đó tới rạng sáng lại lặng lẽ trèo cửa sổ vào, mà trước khi vào còn triền miên một lúc với Dương Kế Trầm nữa. Trăng sáng sao thưa, ve sầu kêu to dưới ánh trăng sáng trong, quanh thân là hương hoa nhàn nhạt, hai người lại thường hôn tới không kiềm chế được.

Giang Nhiễm luôn bị anh đẩy mà chống lưng vào đủ các nơi, nào là sau cửa, trước vệ cửa sổ, trên ghế, trước ngăn tủ, trên lan can cầu thang. Anh thích làm chủ nụ hôn của họn họ, bởi có lẽ đàn ông trời sinh đã thích thuần phục phụ nữ.

Hôn tới lúc Giang Nhiễm không kìm lòng được thì anh chợt thu tay lại, con ngươi thâm thúy và dịu dàng kia lại mang ý cười mà nhìn cô như vậy. Rõ ràng trong ánh mắt ấy vẫn còn ngọn lửa, nhưng biểu hiện kia lại trầm lặng như báo săn mồi đang đùa bỡn bé thỏ trắng.

Sau lần một lần hai như thế, Giang Nhiễm chỉ tức không thể đào tròng mắt của anh ra. Thế là có lần về rồi cô trốn thẳng vào phòng và không cho anh cơ hội ăn đậu hũ, sau đó còn làm mặt quỷ với Dương Kế Trầm rồi đóng cửa sổ lại.

Thật ra Dương Kế Trầm cũng không quá hứng thú với chuyện này, có vài người đàn ông trọng dục, một tuần có khi còn “tự giải quyết” tới mấy lần. Anh lại không thường nghĩ đến việc ấy, chỉ là đôi khi nhìn thấy những thứ không nên thấy thì mới nhớ tới, giống như bộ phim ở rạp lần trước vậy. Khi ấy nhìn thấy chút XX trên màn ảnh, lại thêm Giang Nhiễm túm phải nên cả người mới khô nóng và khó chịu.

Có điều loại biến hóa này ở đàn ông có bạn gái thật sự rất rõ ràng. Không biết là mới mẻ hay đáy lòng muốn làm vậy, mà anh rất thích cảm giác mềm mại khi ôm Giang Nhiễm. Không rõ là hương thơm của nước xả vải hay dầu gội đầu, mà trên người cô gái nhỏ luôn có mùi hương nhàn nhạt. Xúc cảm trên làn da con gái cũng khác với đàn ông, cảm giác bóng loáng và mềm mại ấy vừa sờ lên đã gây nghiện luôn rồi.

Nhưng dù là tuổi tác hay khuôn mặt thì Giang Nhiễm cũng thực sự quá nhỏ. Có đôi lúc Dương Kế Trầm nhìn mặt cô mà không xuống tay nổi, nhiều nhất anh cũng chỉ sờ mấy lần theo bản năng mà thôi.

Nhiều lần anh cũng kìm nén đến khó chịu, vết chai trên bàn tay đều như bị mài hết trong một tháng qua rồi.

Lúc Giang Nhiễm làm mặt quỷ ở cửa sổ bên kia, Dương Kế Trầm chống nạnh rồi cười nhẹ, sau đó chỉ chỉ vào cô và nói bằng khẩu hình miệng: “Mai em chờ đó.”

Giang Nhiễm kéo rèm cửa vào “xoẹt” một cái.

Đêm tới càng làm bậy thì ban ngày càng chột dạ, dường như Giang Nhiễm cứ nhìn thấy Giang Mi thì sẽ trốn đi ngay. Ánh mắt của mẹ rất sắc bén, giống như luôn có thể nhìn một chút đã thấu cô vậy.

Trên thực tế, đúng là Giang Mi nhìn thấu cô thật.

Kiểu gì ban ngày Trịnh Phong cũng sẽ tản bộ một vòng trong siêu thị. Siêu thị nhỏ này lại ít người nên cũng rảnh rang, dù có nói chuyện với người bên ngoài vài câu thì cửa hàng trưởng cũng không nói gì, dù sao cũng là hàng xóm trong thôn lân cận với nhau cả.

Phản ứng của Trịnh Phong kích động hơn Giang Mi nhiều. Ông vừa nghĩ tới cảnh Dương Kế Trầm động tay động chân với Giang Nhiễm là đã giận không có chỗ phát tiết, cuối cùng đành phải tự an ủi mình rằng: “Cũng may thằng nhóc kia không làm việc gì vượt rào, nếu không anh sẽ chặt tay nó. Con bé 18 tuổi mà cũng dám xuống tay, thằng nhóc chết tiệt!”

Cảm tình của Giang Mi với vị thiên tài đua xe kia cũng vậy thôi. Bà hoàn toàn cảm thấy Dương Kế Trầm không phải là người đáng để phó thác cả đời, nhưng bà không thể mạnh tay chia rẽ bọn họ bởi tất thảy đều là ẩn số. Giang Mi chỉ có thể nói bóng gió rằng Giang Nhiễm phải tự yêu quý lấy mình, bà cũng tin rằng con gái sẽ không để mình thất vọng.

Mà Trịnh Phong càng tức giận và bất bình với Dương Kế Trầm bao nhiêu, Giang Mi lại càng trào phúng ông bấy nhiêu.

Tuy Trịnh Phong đã nói toàn bộ chuyện năm đó cho bà, hơn nữa ông rất hối hận vì khi ấy mình bị công danh lợi lộc hóa, Giang Mi cũng biết không hoàn toàn là lỗi của ông, nhưng hai người ít trao đổi sẽ khó tránh khỏi có xa cách. Ông không hiểu bà, bà cũng không hiểu ông, Giang Mi bây giờ chỉ là buông bỏ được mà thôi. Còn tha thứ ấy à, nói thì dễ lắm.

Những khổ sở và cực nhọc kia của bà, không phải chỉ cần ông nói vài lời là có thể qua được.

Nhưng Trịnh Phong không có ác ý với bà và Tiểu Nhiễm, ông chỉ muốn nhận con gái, Giang Mi sẽ đồng ý vì Giang Nhiễm. Cả đời này bà không làm được gì tốt cho Giang Nhiễm, hơn nữa tương lai sẽ có những việc cần Trịnh Phong giúp đỡ. Đời này bà đã như vậy rồi, cũng chỉ mong cuộc đời của Giang Nhiễm muôn màu muôn vẻ hơn, đừng đi lầm đường giống bà.

Tối nào Trịnh Phong cũng tới trường đua giám sát, Trương Huy còn cười ông sầu tới bạc tóc.

Dương Kế Trầm đúng là có bản lĩnh, có thể dỗ Giang Nhiễm giao nộp cả linh hồn cho anh.

Trịnh Phong nghĩ lại mà vẫn tức không nhịn được, ông hỏi Giang Mi: “Sau này lên đại học phải làm thế nào bây giờ?”

Giang Mi lau quầy thu ngân rồi thản nhiên nói: “Năm em 18 tuổi anh cũng xuống tay mà, kẻ tám lạng người nửa cân thôi.”

Trịnh Phong nghẹn lời mà không phản bác được, ông nhìn Giang Mi mà yết hầu bỗng siết chặt.

Giang Mi chỉ cần liếc mắt một cái đã biết Trịnh Phong đang nghĩ gì, thế nên mới nói đàn ông trên đời này không có mấy người tốt. Giang Mi tặng ông cái nhìn khinh khỉnh rồi quay lưng lại.



Hôm sau, lúc Giang Nhiễm định trèo cửa sổ thì cửa chính lại đúng lúc bị đẩy ra. Giang Mi bổ dưa hấu rồi tiến vào.

9 giờ tối, bổ dưa hấu, Giang Nhiễm bỗng thấy việc lớn không ổn rồi.

Giang Mi liếc mắt nhìn cửa sổ nhưng không nhiều lời, mà chỉ nói: “Đóng cửa kĩ vào, cẩn thận có muỗi.”

“Vâng ạ.”

Giang Mi nói: “Dì Vương trong siêu thị cho dưa hấu này đấy, ngọt lắm, ăn một chút đi.”

Giang Nhiễm giả vờ gặm dưa hấu, nhưng đôi mắt lại thỉnh thoảng liếc nhìn Giang Mi.

Giang Mi đang ngồi bên giường của cô mà nhìn quanh phòng một vòng. Kể từ khi biết chuyện đó của Giang Nhiễm, bà rất ít khi tiến vào phòng này. Bà sợ mình phát hiện vài chuyện không chịu nổi, cũng sợ Giang Nhiễm sẽ xấu hổ theo, vì vậy chi bằng không biết thì hơn. Giang Nhiễm cũng không phải trẻ con 3 tuổi, có chút bí mật cũng là chuyện bình thường.

Dù Giang Mi nghĩ vậy nhưng hệ tư tưởng lại không thể quá cởi mở, bà vẫn lo lắng như trước.

Giang Mi nói: “Sắp tháng 8 rồi, ngày 25 là có thể báo chỗ kí túc xá trường bên kia đúng không?”

“Vâng.”

“Đầu tháng đúng vào sinh nhật bố con, tới lúc đó ăn chung bữa cơm thì thế nào?”

Dưa hấu trong tay Giang Nhiễm rơi mất, một hạt dưa vẫn còn dính lại trên môi cô.

Giang Mi nói: “Lần trước con hỏi mẹ có phải ông ấy tới không, Tiểu Nhiễm, dù mẹ hận ông ấy đến mức nào thì cũng là chuyện của mấy người lớn. Trước đây không nhắc đến vì ông ấy cũng không biết là có con. Bố mẹ ly hôn vài chục năm rồi, có thể ông ấy đã có gia đình của mình, hoặc tính cách thay đổi quá nhiều, nếu như vậy thì mẹ cũng không muốn con nhận ông ấy, tránh cho tự chuốc nhục về thân. Nhưng ông ấy tới rồi, còn rất muốn gặp con, một tháng nay cũng đã hỏi mẹ rất nhiều. Ông ấy là người tốt hay người xấu, là ông bố tốt đẹp hay xấu xa, thì tự con đưa ra phán đoán đi.”

Giang Nhiễm không khỏi căng thẳng, cô hoàn toàn không biết gì về người kia, có lẽ mở miệng gọi một tiếng “bố” cũng sẽ không nổi.

Giang Mi nhặt hạt dưa trên miệng cô: “Con đấy, vẫn như đứa bé con vậy. Đã 18 tuổi rồi, có một số việc phải tự cân nhắc cho kĩ, ở ngoài một mình rồi cái gì cũng nên biết một chút.”



Đầu tháng 8, trận đấu đầu tiên của CBSK năm 2008 chính thức mở màn. Hai ngày trước đó phải khởi động và làm các công tác tương quan nên Giang Nhiễm không thể tới trường đua với anh, mà Dương Kế Trầm cũng không thể chú ý tới cô.

Giang Nhiễm ở nhà luyện đàn một mình, nhưng sờ vào phím đàn mà không đánh xuống được, mí mắt của cô cứ nháy không ngừng.

Tục ngữ nói nháy mắt trái là tài, nháy mắt phải là tai.

Giang Nhiễm vẫn luôn nghĩ đến việc gặp bố mình, cô lờ mờ cảm nhận được rằng đó là điềm không may.

Quả nhiên, lần đầu tiên cô gặp bố mình đúng là chấn động lòng người.

Đêm trước ngày thi đấu, Giang Nhiễm đang đọc sách trong phòng thì điện thoại rung lên. Dương Kế Trầm gửi tin nhắn tới bảo cô ra cổng Nhị Tà chờ anh, một lát nữa anh sẽ đến.

Thời gian là 11 giờ 3 phút.

Giang Nhiễm đã quen gặp mặt vào buổi tối với anh nên cũng không nghĩ nhiều, cô thay quần áo rồi lén chạy khỏi cửa.

Mặc Thành giữa mùa hè non xanh nước biếc trải dài, đường nhỏ đan nhau kéo tới tận giữa cánh rừng, chỉ cần có gió thổi qua là sẽ đưa hương chè bay xa. Ánh đèn trong các ngôi nhà san sát ở chân núi có kích cỡ tương đương nhau, đêm đen càng sâu, từng ngọn đèn ấy lại càng thưa thớt hơn.

Trên cành cây có một con cú mèo, nó vỗ cánh rồi đảo mắt hai lần mà lẳng lặng quan sát màn đêm.

Giang Nhiễm đá vào hòn sỏi nhỏ, gió đêm thổi tới khiến cả người cô chợt rùng mình. Cô kéo cánh tay áo xuống rồi gấp rút bước về phía giao lộ.

Chợt có một đàn chim bay ra từ phiến sam trong rừng kia, chúng líu ríu líu ríu rồi bay thẳng lên trời.

Giang Nhiễm liếc mắt nhìn theo đó, lúc cô hoàn hồn trở lại thì đã có một cái tay duỗi ra từ phía sau, rồi bịt kín mũi và miệng của cô lại.

Giang Nhiễm trừng mắt thật to và đạp chân xuống đất, nhưng người kia vẫn kéo cổ cô và lôi về phía sau. Giang Nhiễm giãy dụa mấy lần rồi hôn mê bất tỉnh, trên đường đá cũng lưu lại một vệt kéo dài.

Tại vùng ngoại ô bỏ hoang cỏ xanh mọc um tùm kia, toàn bộ không gian hẻo lánh phía trong cũng tràn ngập mùi nấm mốc, Giang Nhiễm mơ mơ màng màng tỉnh lại khi đang bị trói vào cột trụ, từ đầu tới chân cô đều bị thít lại thật chặt.

Cô cúi đầu nhìn sợi dây trên người mà đầu óc chợt trở nên trống rỗng, sau đó dần run rẩy tới mức không kiềm chế được.

Hai gã đàn ông phía trước đang đánh bài, gã lùn hô to hai tiếng: “Đồ chó hoang, hôm nay thua thảm rồi!”

Giang Nhiễm không dám lên tiếng, cô vừa nhắm mắt vừa cắn môi thật chặt.

Gã cao nói: “Làm thế nào với con bé kia bây giờ? Chúng ta chỉ cần chờ tới hừng đông là cuỗm được 3 vạn tệ à?”

“Mày căng thẳng cái quái gì, đâu phải giết người phóng hỏa, chỉ trông chừng người thôi mà, cảnh sát cũng không có chứng cứ đâu.”

“Lúc nào ông chủ Lục mới đến?”

“Đợi chút, sẽ nhanh thôi. Nào nào, đánh thêm ván nữa đi.”

Ông chủ Lục.

Giang Nhiễm nuốt một ngụm, trong đầu lại hiện ra bộ dáng của Lục Tiêu.

Lúc trời tờ mờ sáng, trước cửa phòng kia xuất hiện một bóng người. Gã đó phẩy phẩy tóc rồi quăng ra một xấp tiền cho hai người kia: “Làm tốt lắm, rất gọn gàng. Cút đi.”

“Được, ông chủ Lục, về sau có chuyện thế này nhớ tìm tôi nhé!”

“Mày cút đi.”

“Vâng vâng vâng.”

Lục Tiêu đi đến trước mặt Giang Nhiễm rồi đá cô một cái: “Giả vờ cái gì? Bố đây biết mày tỉnh lâu rồi. Cho mày biết, dù mày có ngủ, tao cũng có thể sướng tới tận trời, tao thích chơi kiểu kích thích thế này đấy.”

Giang Nhiễm bỗng mở mắt ra rồi hung dữ nhìn hắn: “Anh thế là phạm tội!”

“Tội của bố mày nhiều lắm, một tí này thì có là gì?” Lục Tiêu nâng cằm của cô lên: “Có trách thì trách mày theo Dương Kế Trầm thôi, mày bảo tao phải trả cái thù lần trước cho nó thế nào đây? Phải rồi, nếu tao dùng thứ đồ chơi này đâm vào nơi đó của đứa con gái nó yêu nhất, thì liệu nó có điên lên không?” Hắn nói xong thì ưỡn hông về phía trước.

“Anh!” Chân Giang Nhiễm như nhũn ra, cũng sợ hắn thật sự làm ra việc điên rồ gì.

Lục Tiêu cười ha ha.



Trận thi đấu sẽ bắt đầu lúc 8 giờ, Dương Kế Trầm tỉnh dậy từ sớm. Lúc đánh răng, anh có nhìn qua cửa sổ của Giang Nhiễm vài lần, cũng gõ gõ rồi nhưng không có ai đáp lại, cả tin nhắn tối qua cô cũng không trả lời anh.

Dương Kễ Trầm lại gõ gõ thêm vào cửa sổ.

Cửa sổ đột nhiên bị mở ra, nhưng lại là Giang Mi.

Dương Kế Trầm sững người.

Giang Mi dữ dằn hỏi: “Tiểu Nhiễm đâu rồi?”

Hết chương 57.