- Cậu đêm qua chẳng phải đã “an ủi” giúp mình cả đêm sao giờ cậu lại quên rồi à
Tôi bất ngờ trước câu nói của Jay, “Mình “an ủi” cậu ta cả đêm sao? Làm gì có chuyện đó, cậu ta bịa đặt đúng hơn”. Tâm thế bất mãn xen lẫn khó hiểu, tôi trả lời:
- Đừng ăn nói hàm hồ, tôi chẳng bao giờ làm ra những chuyện bẩn thỉu đó
- Cậu nói “chuyện bẩn thỉu”, Alpha cần Omega giúp đỡ những lúc như vậy là bình thường mà. Chúng ta cũng đâu có vượt quá giới hạn
‘Cậu không thể lọt tai những lời cậu ta nói nữa nên bỏ xuống giường chạy nhanh xuống phòng khách.’
‘Jay ở đây trên cầu thang vẫn cố gắng hỏi chuyện kỳ phát tình lần trước của Hung, *“lẽ nào chuyện đó cậu ấy cũng không nhớ” *cậu ta khó hiểu nói:’
- Vậy còn chuyện kỳ phát tình của cậu lần trước thì sao? Mình và cậu lúc đó chẳng lẽ cậu cũng không nhớ
‘Cậu vừa đi xuống vừa lắng nghe từng chữ Jay đang nói, nhưng khi nghe đến câu “kỳ phát tình của cậu”, cậu cười khẩy một cái nghĩ thầm “Đúng là càng nói càng bịa đặt, tôi chẳng có kỳ phát tình nào trong mấy tháng qua cả”, cậu vừa đi xuống nhà Jay cũng lẽo đẽo theo sau từ lúc nào không hay.’
‘Cậu ta nắm lấy tay Hung, giọng nói Jay trầm xuống nhưng với âm thái hơi buồn rầu. Jay nói:’
- Kỳ phát tình hè của cậu lẽ nào cậu không nhớ? Cái lúc tôi đánh đuổi bọn côn đồ kia giúp cậu lẽ nào cậu cũng không nhớ
- Cái quái gì mà kỳ phát tình của tôi, tại đây tôi nói rõ luôn. Đúng là tôi có nhớ cậu cứu tôi điều đó tôi rất biết ơn nhưng mà đừng dùng những chuyện này để đe doạ hay uy hiếp tôi! Không làm thì không nhận!
‘Tiếng cửa phòng Sarah mở ra, cô bé dịu mắt trong tâm thế còn ngái ngủ nhìn xuống hai anh thắc mắc hỏi:’
- Hai anh có việc gì mà lớn tiếng thế ạ?
‘Cậu nghe thấy tiếng Sarah thì liền quay lưng đi vác cặp trên vai rồi đi ra cửa. Không chào hỏi không tạm biệt ai một tiếng rồi lấy xe đạp chạy thẳng ra ngoài.’
‘Jay đứng đây vẫn nhìn theo bóng lưng của Hung, trong lòng đau nhói như bị xé rách ra thành từng mảnh, giọng nghẹn lại đến mức nghẹt thở và đôi bàn tay nắm chặt nhưng run rẩy khó kiểm soát. Sarah thấy khó hiểu đi xuống hỏi anh trai:’
- Anh Hung sao vậy anh? Hai người cãi nhau ạ?
‘Jay nhắm mắt lại hít một hơi thật sâu cố gắng trấn an những cảm xúc đang bất ổn. Cậu nhìn lên trần nhà thở một hơi thật mạnh rồi mới điềm tĩnh trả lời Sarah:’
- Em đừng bận tâm, kể cho anh nghe cậu ấy hôm qua đến tìm anh có việc gì
- Dạ…vâng
…----------------…
‘Hung đạp xe băng qua đường, đến đèn đỏ cậu dừng lại. Cậu vẫn bực bội chuyện vừa nãy miệng lẩm bẩm “Cậu ta làm như hay lắm, toàn kiếm chuyện làm khó dễ mình bỏ công mình quan tâm cậu ta.” Vừa nói xong tiếng giọng nói của Jay vang lên:’
- Hung ơi!! Đợi mình với
Tôi quay mặt lại nhìn thì bất ngờ trước cảnh tượng trước mắt, “sao cậu ta lại đuổi theo mình đến tận đây?”. Đèn đỏ còn 3 giây nữa chuyển xanh tôi bất ngờ nhìn lên rồi chạy thẳng tắp vào bên lề đường.
‘Cậu quay đầu lại nhìn tiếp thì thấy Jay cũng băng qua đường rồi chạy về phía tôi. Vẻ mặt Jay vui mừng như hoa mai xúng xính trước tết, kỳ lạ thật sao cười thôi mà đẹp trai muốn rụng rời con tim luôn ấy. Jay chống hai tay vào hông rồi thở dốc, cậu vừa thở vừa nói:’
- Sao cậu đi nhanh quá vậy?
- Sao cậu lại đuổi theo tôi?
‘Cậu không quan tâm câu hỏi vừa nãy của Jay thằng thừng hỏi lại cậu ta.’
‘Jay vẫn cười tươi nhìn cậu tôi khó hiểu “Hồi nãy mình với Jay cãi nhau lẽ nào cậu ta lại quên nhanh đến thế”. Jay lấy tay vuốt tóc nghe được câu hỏi của Hung cậu ta vội trả lời:’
- Hừm…mình nghe Sarah kể hết mọi việc rồi. Xin lỗi vì lúc nãy đã nóng giận
- Hức biết vậy được, xong xuôi rồi đúng không tránh ra để tôi về nha
‘Jay vẫn thấy Hung còn đang bực nhọc nên cố tình trêu đùa thêm. Cậu nhảy lên yên xe tay lái quay sang Hung giọng nũng nịu nói:’
- Vậy mình chở cậu về nhà!
‘Cậu khó chịu ra mặt nếu mình đi bộ một mình đến đó cũng mất khoảng 30 phút, còn để cậu ta chở chắc độ 20 phút. “Hêy thật khổ tâm mà”, tôi lắc đầu từ chối rồi mang đi bộ bằng hai chân để trở về. Jay không hài lòng, cố ý đạp xe bám theo sau.’
‘Trời hôm nay trong lành mát mẻ hơn mọi ngày, các cánh hoa đào rơi xuống dưới các dấu chân hai người đi qua. Cánh hoa bay nhảy tựa như những ánh sánh mặt trời nhỏ lấp lánh chiếu xuống phía dưới, trên đoạn đường đầy thơ mộng ấy có hai con người thong thả chậm rãi bước qua. Người đi trước người đạp sau là điểm nhấn đặc sắc khắc hoạ cho bước tranh thanh xuân vườn trường giữa Hung và Jay.’
‘Đi được một lúc Hung thân thể cũng hơi đuối sức cậu quay sang nhìn Jay, cậu ta vẫn gương mặt tươi như hoa không chút sắc thái thay đổi. Cậu bực mình chân bước xa hơn dù cơ thể đã ướt đẫm mồ hôi, Jay nhìn cậu đi nhanh trong trạng thái mệt mỏi như vậy cậu ta đạp nhanh rồi dừng xe trước mặt Hung nói:’
- Lên đi đường về còn xa lắm!
Tuy thân thể đã dần đuối sức nhưng tôi vẫn cố phất lời trước câu nói cậu ta:
‘Giọng cậu tuy rất nhỏ nhưng chỉ thế thôi là Jay đã cảm thấy mãn nguyện rồi. Cậu ta gật đầu luôn miệng nói đồng ý:’
- Ừm…Được! Được!
‘Lúc đó Hung cảm thấy có lỗi trước câu nói cay nghiệt từ miệng mình nên đành phải chiều theo ý cậu ta.’
‘Jay chở Hung về nhà trên đoạn đường ấy tiếng nói cười của bọn họ vang lên không ngớt thật sự nếu nói về độ tương thích có lẽ hai người phải 90%, tiếc thay ông trời lại không cho họ biết điều đó mà ông nhiều lần thêm nhiều thử thách hơn để họ phải vượt qua.’
Đến nhà Hung
‘Mẹ Hung (là YoungNa) đã rất lo lắng về tối hôm qua con trai đã không về nhà, nhưng may mắn có Sarah gọi điện về nhà báo tin Hung ở nhà mình nên cô cũng bớt lo lắng phần nào. Mẹ Hung đã đứng ngay trước cửa trên tay cầm cái chày, gương mặt đăm đăm khó chịu nhìn Hung, cô lên tiếng:’
- Trời ơi có đứa con trai nào qua đêm nhà người ta giờ này mới về không? Đi mà không báo mẹ một tiếng biết ở nhà mẹ lo lắng cho Bun lắm không hả?
(Bun tên ở nhà của Hung)
Tôi xấu hổ trước tên gọi của mình ở nhà, mặt cậu thoáng đỏ ửng như quả cà chua. Jay quay sang thấy cậu vậy che miệng cười thầm, cậu biết cậu ta đang cố trêu cười mình khi mẹ đang mắng mỏ tôi trước mặt Jay. Tôi đưa tay nhéo eo Jay một cái nói: