Oan Gia Hai Đời

Chương 37



"Người hầu bên người Chấn Nghiêm huynh vừa đi.”

"Ừm.” Huynh trưởng lo lắng cho nàng, tưởng rằng về nhà người này có thể an ủi mình.

Đáng tiếc cho ý tốt của huynh ấy.

"Dặn ta báo lại với ngươi, hắn không có việc gì.”

Lại Vân Yên cười cười.

“Đi nghĩ đi.” Ngụy Cẩn Hoằng liếc nhìn nàng một cái rồi xoay người đi.

Có vài lời phải chờ qua đêm nay lại nói.

“Ngụy đại nhân……” Nàng gọi hắn lại.

Ngụy Cẩn Hoằng quay đầu xem nàng.

"Có việc gì à? Có việc gì cũng đi nghĩ rồi hẳn nói." Cả người nàng đầy vẻ mỏi mệt, dù có cố gắng giả vờ cũng không thể che giấu hết.

“Ngủ không được, Ngụy đại nhân có thời gian uống với ta vài chén trà không?”

Ngụy Cẩn Hoằng bật cười, quay đầu lại lắc lắc đầu với nàng, liền bước chân trở về nơi hắn nằm.

Nàng có bao giờ tin tưởng hắn đâu, dù một chút lòng tốt từ hắn, nàng đều từ chối.

Hắn hi vọng quan hệ của bọn họ một ngày nào đó có thể *cầu trở về cầu, lộ trở về lộ.

*桥归桥,路归路: Cầu trở về cầu, lộ trở về lộ: hai sự việc riêng biệt, không liên quan đến nhau. Không để cảm xúc xen vào sự việc chính.

Cho dù trong lòng nàng rõ như ban ngày sự tình sẽ không theo chiều hướng đó.

Một bàn tay của hắn vỗ không vang, hắn cần nàng giúp đỡ.

Hắn đã để nàng rời đi một lần, sẽ không có lần thứ hai.

**

Buổi chiều hôm sau Lại Vân Yên mới thức dậy, nàng ăn cơm xong, Ngụy Cẩn Hoằng liền sai người mời nàng qua.

Nàng bước vào gian ngoài phòng hắn mới phát hiện hắn vẫn còn mặc triều phục, bèn hơi nhướng mày.

“Đại nhân vừa trở về.” Thương Tùng ở phía sau sau nàng nhỏ giọng bẩm báo.

“Phu quân đã vất vả.” Lại Vân Yên hành lễ với hắn một cái.

“Các ngươi đều lui ra.” Ngụy Cẩn Hoằng nhìn Thương Tùng vừa lên tiếng, sau đó gật đầu với Lại Vân Yên: “Ngồi đi.”

“Đa tạ.” Hắn nhẹ nhàng, Lại Vân Yên cũng rất khách khí.

Bỏ qua một bên những cuộc đối chọi ăn miếng trả miếng, bọn họ kỳ thật cũng có thể bình tĩnh ở chung.

Tình thế giữa hai bên giờ đây đã cân bằng hơn, Lại Vân Yên không dồn Ngụy gia vào thế khó, nàng cũng không ác mồm ác miệng với hắn nữa.

Mấy tháng qua, nên dọ thám đã có được đáp án, những thứ cần biết nàng đều biết được hòm hòm, ngay nào cũng kiếm chuyện với hắn nàng sẽ thành con nhím mất.

“Tháng sau Sầm Nam Vương sẽ mở công đường và là người thẩm tra chính của vụ Dục Nam án.”

“Chúc mừng Ngụy đại nhân.” Thủ phạm chính là Binh Bộ thị lang, biểu huynh bà con xa của Sầm Nam Vương, để hắn chủ thẩm không thể tốt hơn, đây là cách duy nhất để Ngụy Cẩn Hoằng không đắc tội với người ta.

“Hoàng Thượng đã nói với ta tin tức quan trọng, tên thị lang kia đã biển thủ 50 vạn lượng bạc.” Ngụy Cẩn Hoằng nói đến này, đẩy đẩy chung trà, tiếp lời: "Việc tu sửa cung Mạc Uơng, cũng đang cần số bạc này.”

"Bây giờ 50 vạn lượng kia đã không cánh mà bay chứ gì?” Lại Vân Yên nhàn nhạt nói: "Nghe nói Văn thị lang đại nhân yêu thích kỳ trân dị thú, nghĩ đến hắn chỉ mới gây án hai ba năm nay thôi, nhưng bao nhiêu bạc đó lại đổ vào đây hết.”

*奇珍异兽: kỳ trân dị thú, động vật quý hiếm.

Ngụy Cẩn Hoằng gật đầu.

"Về phần chia chác cho những người thân cận của hắn, cho dù ở trên thu hồi bạc của thượng thư, bên dưới thu hồi bạc của quan địa phương, ngài cũng không thể kiếm đủ số bạc ban đầu phải không?” Lại Vân Yên cười cười, nhìn về phía Ngụy đại nhân đương độ trẻ tuổi: “Ngài còn thiếu bao nhiêu?”

“40 vạn.”

“40 vạn lượng không phải con số nhỏ, ngay cả bán thiếp thân, thiếp thân cũng không đáng giá đến mức đó.” Lại Vân Yên duỗi tay xoa xoa cái trán, hoãn một hồi mới miễn cưỡng cười nói: “Nhưng ta sẽ nghĩ cách.”

Sĩ tộc mặt ngoài ngăn nắp nhưng bên trong tiêu tốn rất nhiều tiền của, Ngụy gia đúng thật là gia tộc phú quý, nhưng muốn trong khoảng thời gian ngắn chuẩn bị đủ 40 vạn lượng, sợ là đào rỗng kho bạc Ngụy gia cũng chưa đủ số lượng bạc này.

Lại Vân Yên cũng biết Ngụy Cẩn Hoằng giữ nàng lại, chính là vì thời khắc này. Nếu lúc trước hắn mở miệng yêu cầu nàng, nàng còn có thể vòng vo, còn có thể trả giá, hoặc dứt khoát giả ngu giả điếc, nhưng gần đây hắn đỡ cho huynh trưởng nàng một đao, còn sẽ trợ giúp nàng đối phó Tống di nương, nàng chỉ còn cách đồng ý với hắn.

"Cữu cữu của ta chắc phải lột mấy lớp da, trong vòng mấy năm nữa ông ấy chắc chẳng muốn nhìn mặt đứa cháu gái này nữa.” Lại Vân Yên cười châm biếm.

Thấy nàng lúc này mà vẫn không quên châm biếm, Ngụy Cẩn Hoằng cũng mỉm cười một chút.

"Hạn là mấy ngày?” Người trong thiên hạ này, bao gồm cả hoàng đế đều nghĩ đến tiền bạc, khó trách cữu cữu cả đời xem trọng tiền bạc do bản thân kiếm ra như vậy, kỳ thật một khi không cẩn thận liền bị người khác tính kế lấy mất.

Xem đi, bây giờ nàng buộc phải hung hăng đào của ông ấy một mớ.

“Ba ngày.”

Lại Vân Yên tức khắc á khẩu trừng Ngụy Cẩn Hoằng.

"Đúng, là ba ngày.” Ngụy Cẩn Hoằng cười.

"Không bằng ta đâm đầu vào tường chết quách cho xong.” Lại Vân Yên dứt khoát đem khăn tay thô lỗ nhét vào trong tay áo, cắn răng oán hận than.

Nàng biết mình chạy không thoát, bản thân không hưởng được lợi ích gì, người Ngụy gia đúng là một đám quỷ hút máu lòng dạ hiểm độc, tại mình xúi quẩy, mới thoát khỏi một vị mẫu thân, đã bị con trai bà ta quấn lấy.

Tiền tiền tiền, chuyện gì cũng liên quan đến tiền.

Sự tình nói toạc đúng là khiến cho người ta tuyệt vọng, đời trước nàng xui xẻo là bởi vì của hồi môn quá nhiều bị người ta dòm ngó, đời này xui xẻo, cũng bởi vì Ngụy đại nhân biết nàng có tiền, có thể kiếm được tiền mà nhớ thương tiền của nàng, đến chết cũng không buông tay, hiện nay cho dù nàng trở thành ác phụ, phụ nhân đanh đá điên khùng thì vẫn không thoát khỏi.

Ngụy Cẩn Hoằng thấy nàng nghiến răng nghiến lợi, mặt mày cực kỳ sinh động, đã không còn vẻ mặt tang thương mỏi mệt của tối hôm qua, cũng không thấy bộ mặt giả dối mấy tháng qua của nàng, khoé miệng cũng hơi cong cong.

“Cười cái gì mà cười?” Lại Vân Yên nhìn lão đối thủ của mình, từ trong tay áo lấy khăn che miệng, đứng lên nói: “Ta trước đi ngẫm lại biện pháp.”

Nếu ở cùng phòng với người này nàng sợ nàng sẽ trợn trắng mắt liếc hắn.

Nàng biết chuyện lần này không có lợi lộc gì cho mình, nàng biết mà!

**

Lại Vân Yên đã đem một nửa số bạc Nhậm Kim Bảo cho mình đưa cho huynh tẩu dùng khi khẩn cấp, nàng cũng tiêu một ít, số bạc còn lại chưa đến mười vạn lượng.

Nhưng mấy vạn lượng bạc này cũng có tác dụng rất lớn.

Không có số bạc này sẽ không ai làm việc cho nàng.

Nhưng loại thời điểm này cũng không thể chạy đến trước mặt huynh tẩu cầu cứu được đúng không?

“Một ngày nào đó, ta thật sự sẽ bị người Ngụy gia bức tử.” Lại Vân Yên đề bút viết thư, trong miệng lẩm bẩm tự nói.

Đông Vũ ở ngoài cửa tưởng chủ tử đang gọi mình: “Tiểu thư, ngài kêu ta?”

“Không phải, lui, lui, lui, lui xa một chút cho ta, bản thân tự bắt ghế đẩu cắn hạt dưa đi, đừng tới phiền ta.” Lại Vân Yên rất không kiên nhẫn nói với nha hoàn tâm phúc của mình.

Đông Vũ bất đắc dĩ, thối lui ra cạnh cửa gian ngoài, bất lực nói với Hạnh Vũ đang vừa canh cửa vừa may vá: “Tiểu thư lại đuổi ta.”

"Ta nghe thấy mà, ở dưới tủ thấp có hạt dưa đó, đi lấy đi.”

“Ai.” Đông Vũ cười, nhẹ nhàng đáp lời rồi chạy chậm đến tủ thấp bên cạnh giường lấy hạt dưa.

Hạnh Vũ bật cười lắc đầu, trong lòng cũng khẽ thở dài.

Gần đây tiểu thư không mấy dễ chịu, cũng chỉ có thể nói với những nha hoàn tri kỷ của mình vài câu nóng nảy mà thôi.

Bên ngoài, nàng gặp ai cũng vui vẻ.

Bên này, Lại Vân Yên đem bức thư xin tiền viết theo phong cách đòi nợ của nàng, trên lá thư đại khái viết rằng: Cữu đại nhân, nhận tin mạnh khỏe, Vân Yên rất nhớ ngài, nghĩ đến, hy vọng khi ngài nhận thư cũng mong nhớ ta giống vậy, thì đứa chất nhi này cũng cản thấy an lòng. Nghĩ đến sau này chỉ cần chúng ta vẫn mong nhớ nhau như bây giờ, dưới bầu trời này, đại khái không có cữu chất nào quan tâm đối phương được như ta và ngài, mẫu th@n dưới suối vàng nếu biết được tình nghĩa giữa cữu chất chúng ta, e là cũng được an ủi vô cùng.

Đi kèm với bức thư là tờ giấy nợ 40 vạn lượng bạc của nàng.

Lại Vân Yên đánh đố, sau khi cữu cữu nhận thư, khẳng định ba trong vòng ba ngày sẽ không còn tâm trạng nào mà ăn thịt, ăn ít thịt hơn, thân thể sẽ giảm được vài cân.

Cữu mẫu đại nhân ôm gương mặt to béo của ông ấy, không biết phải cằn nhằn nhiều ít.

Viết thư xong, Vân Yên cầm theo thỏi bạc lần trước cữu cữu cho nàng vào kinh, sau khi vào kinh thành nàng dạo một vòng trong các cửa hàng điểm tâm, trang sức, đến khi dạo quanh cũng hòm hòm, lại phán đoán luôn mãi, mới dừng chân ở một cửa hàng mặt tiền, vào trong phòng của chưởng quầy bàn chuyện, còn để lại hai hộp trang sức của mình với giá trị ngang nhau, mới chiếm được 40 vạn lượng bạc từ vị chưởng quầy thần giữ tiền tính tình giống hệt cữu cữu của mình.

Trong đó không thiếu được cảnh cùng vị đại chưởng quầy này đấu trí đấu dũng một lúc lâu, cuối cùng còn la lối khóc lóc mới dành được thắng lợi.

Nàng đi rồi, chưởng quầy làm trò nói với nhi tử của ông ta: “Biểu tiểu thư quả thực chính là một ôn thần, nhà ai có bạc nàng đều biết được, quay đầu lại chúng ta nên nói với đại lão gia thế nào đây?”

Nhi tử Lý Tử Thanh của chưởng quầy, cũng chính là nhị chưởng quầy tương lai không do dự mà trả lời phụ thân: “Phụ thân không cần lo lắng, dựa vào tài trí của đại lão gia chúng ta, chắc chắn có thể đòi lại từ Lại gia, người cứ an tâm thôi.”

Chưởng quầy nghe xong mới dễ chịu hơn một chút, nhưng cũng khó buông bỏ tính khí đã đi theo Nhậm Kim Bảo nhiều năm nên vẫn nói: “Nếu người Lại gia đến mua trang sức đá quý ở Trân Bảo Các chúng ta, tính thêm cho ta nửa lượng bạc.”

Lý Tử Thanh cười chắp tay: “Hài nhi biết được.”

“Ai.” Chưởng quầy vẫn thở dài, lại nhìn nhìn hai hộp trang sức trên bàn, nói: “Ngươi theo ta đến kho mật cất kỹ, đây chính là đồ vật mà lão thái gia chính tay chọn lựa, thiếu một kiện, đại lão gia sẽ hai năm không ăn thịt mất."

**

Cuối ngày hôm Lại Vân Yên chiếm được bạc mới đem số bạc đó đưa cho Ngụy Cẩn Hoằng.

Sau khi Ngụy Cẩn Hoằng tiếp nhận ngân phiếu, khóe miệng vẫn luôn nhếch lên, thiếu niên tao nhã hôm nay có vẻ hết sức tuấn dật.

Lại Vân Yên đau lòng mà nhìn ngân phiếu trong tay hắn, nghĩ đến vì việc này mà hoàng đế cao hứng, Ngụy đại nhân cao hứng, người khó chịu nhất lại là cữu cữu đáng thương của nàng.

“Ngụy đại nhân này……” Lại Vân Yên vặn vặn chiếc khăn trong tay, thừa thời cơ này, cẩn thận thương lượng cùng với Ngụy Cẩn Hoằng: "Ngài có thể lấy cho ta một ít thuốc an thai trong cung được không?"

Sĩ tộc không thể bằng vương công quý tộc, Lại gia tuy nhiều tiền nhiều của, cũng không thể dùng thánh phẩm trong cung được.

Ngụy Cẩn Hoằng qua lại với những vương công quý tộc, ngay cả Hồng Bình đế cũng bị hắn dùng tiền bạc của nàng mượn được dỗ cho vui vẻ, Lại Vân Yên không còn cách nào khác phải xuống nước xin hắn.

“Trương thánh thủ ngày mai sẽ xuất cung, ghé qua phủ cùng huynh trưởng ngươi uống chén trà.” Ngụy Cẩn Hoằng mỉm cười giương mắt, thật sâu nhìn nàng.

Ánh mắt của hắn thâm sâu, khi nhìn người khác là lúc khiến người ta dễ dàng lầm tưởng bên trong cất giấu nhiều tình cảm sâu xa, Lại Vân Yên không nhịn được dở khóc dở cười hỏi: “Ngài đây là đang làm gì vậy?”

Hắn được tiện nghi lớn còn khoe mẽ, xem nàng sắc mặt tốt liền xài kế dùng gậy đánh rắn, Ngụy đại nhân gian xảo lại bước cao thêm một bậc thang.

打蛇上棍: dùng gậy đánh rắn. Tương truyền, phía nam có nhiều chướng khí, là nơi rắn, côn trùng thường sinh sống. Rắn rất giỏi quấn mình vào những vật c ứng nên gậy không thể chạm vào những bộ phận cốt yếu của nó, con rắn sẽ lợi dụng ưu thế của cây gậy mà phóng lên cắn người cầm gậy. Thay vì dùng gậy ta có thể dùng roi tre. Đề cập đến việc phương pháp của kẻ tấn công có sai sót và bị kẻ bị tấn công lợi dụng để phản công.

Thấy nàng buồn cười không thôi, đôi mắt tươi cười của Ngụy Cẩn Hoằng dần tối sầm lại.

Bắt gặp bộ dáng thiếu nữ kiều diễm như hoa, sinh động hoạt bát của nàng, hắn không tự chủ được mà cảm thấy bọn họ vẫn đang trong thời kỳ đẹp nhất kia.

Khi đó chỉ cần hắn liếc nhìn nàng thêm một cái, nàng liền sẽ ngoan ngoãn tiến lên để hắn hôn nàng.