Oan Gia! Làm Bạn Gái Tôi Nha!

Chương 153: Để tâm



Nghe tiếng hét thất thanh của nó, tất cả mọi người, gồm Nhật Huy, hai chị em Hoàng Yến, Thanh Thảo và Dương Hàn Phong lao thẳng vào nhà bếp.

Kết quả, họ thấy một cô gái với bàn tay phải bỏng nặng cùng lọ bột ớt văng tứ tung dưới nền nhà.

- Vy Khánh! - Dương Hàn Phong gào lên rồi lao vào cầm lấy tay nó, xả mạnh vòi nước. Nó vốn đã đau đến thấu xương đột nhiên lại hét lên đau đớn đến chết đi sống lại. Dương Hàn Phong giật nảy mình khi thấy vòi nước có hơi bốc lên. 

Hắn thử cho tay để dưới vòi nước, chưa đến một giây sau liền rụt tay lại. Nước tại sao lại nóng đến như vậy? Ngón tay trỏ của hắn cũng vì thế mà bị phồng lên, đỏ rát.

Hoàng Yến nhìn vết thương của hắn mà đau lòng, rõ ràng cô chỉ gài cái bẫy này để chơi đùa với Vy Khánh, ai ngờ Dương Hàn Phong cũng bị vạ lây.

Mạch Vy Khánh đúng là cái thứ xui xẻo.

Hoàng Yến vội vàng chạy đến bên Dương Hàn Phong, cầm ngón tay của hắn lên, ngậm vào miệng - trước sự chứng kiến của tất cả mọi người, bao gồm bạn gái của hắn - cũng là người đang bị bỏng nặng kia. Cổ họng nghẹn lại, tim nó bây giờ còn đau gấp mấy lần vết thương kia.

- Hoàng Yến, em làm cái gì vậy? Mau bỏ ra! - Dương Hàn Phong nhăn mày giật tay lại. Hắn quay sang nhìn nó, cầm lấy cánh tay nó định kéo đi. 

Nó giằng tay hắn ra, đôi môi mím chặt như đang ngăn cản thứ gì đó sắp sửa ập đến. 

Dương Hàn Phong gắt lên:

- Đi theo anh! Vết thương của em rất nặng, nếu để nó xuất huyết thì hậu quả không biết thế nào đâu! 

- Không cần anh quản. 

Mắt nó mở to cố kìm dòng nước mắt, cuối cùng vẫn không được. Chẳng biết nó khóc do đau ở vết thương hay vì lý do gì khác. Nó bất giác lấy tay bị phỏng chùi mạnh, nước mắt mặn chát thấm lên từng tấc da thịt đang sưng lên, nổi phồng. Nó đau đớn kêu lên, gục xuống đất, khóc nấc lên.

Buồn cười thật, nhìn nó với bộ dạng này, có phải là rất đáng thương không? 

Nhật Huy cuối cùng không chịu được nữa, từ phía sau Dương Hàn Phong xông lên, đẩy hắn sang một bên:

- Chị dâu, em đưa chị đến bệnh viện! 

Dứt lời liền bế nó chạy ra ngoài. 

Hắn ngây ngốc đứng trơ giữa nhà bếp, bên cạnh là Hoàng Yến và Thanh Thảo - nãy giờ vẫn đón chờ màn kịch hay ho của cô chị họ. 

- Tại sao nước trong nhà bếp lại nóng đến vậy? - Dương Hàn Phong đột ngột hỏi như quát lên. 

- Em không biết! - Hoàng Yến run run. 

- Lúc Vy Khánh xảy ra chuyện, em ở đâu? 

- Em ở ngoài phòng khách, cùng với Thanh Thảo. Nếu không tin, anh có thể hỏi nó! 

Thanh Thảo quả nhiên rất biết phối hợp với cô chị:

- Đúng đó, anh, chị họ nói thật mà. 

Dương Hàn Phong lạnh lùng liếc qua Thanh Thảo, bộ não bạc tỷ của hắn sao có thể không nhớ gương mặt này. Cô ta đã làm gì với Vy Khánh vào đêm bán kết của cuộc thi, lẽ nào hắn lại quên được.

Tạm thời để chuyện này sang một bên, hắn tức tốc rời nhà bếp, cầm lấy chìa khóa xe, phóng nhanh đuổi theo xe của Nhật Huy.

Chỉ còn lại Hoàng Yến và Thanh Thảo, một người đi đi lại lại trong phòng khách, một người ngồi vắt chân nhìn người kia.

Thanh Thảo nhíu mày hỏi:

- Chị, rốt cuộc chị làm những gì vậy?

- Không có gì to tát, chỉ là...chị tháo ống nước rồi để vào một bình nước nóng đang đun ở ngoài kia. Khi bật vòi nước lên, nước trong bình đun sẽ trào lên thay vì nước như bình thường.

- Nhưng rõ ràng khóa vặn có hai mức nóng và lạnh mà? - Thanh Thảo lại hỏi.

- Lúc ra khỏi nhà bếp, chị đã để nút vặn ở mức nước nóng. Vy Khánh cô ta đang tức giận như vậy, nhiều khả năng sẽ không để ý khóa vặn đang ở mức nào. Tất nhiên cứ như vậy mà bật nước lên. Ngu thì chết, tội tình gì. Đã thế còn va phải lọ bột ớt, đúng là ngu không tả được. - Hoàng Yến cười nham nhở.

- Chị không tính đến việc cô ta phát hiện và sửa lại khóa vặn à?

- Được ăn cả, ngã chẳng sao. Dù gì chúng ta cũng chẳng mất mát gì. Chỉ là chị không ngờ vì vậy mà Hàn Phong lại bị bỏng lây. 

- Vừa nãy em để ý thấy ánh mắt anh ta nhìn chúng mình rất...đáng sợ. Chị...phải cận thận đấy.

- Yên tâm đi, anh ấy không dám làm gì chị đâu. - Hoàng Yến đắc ý rung đùi. 

*

Vết thương của nó đã được bác sĩ khử trùng và băng lại. Vết bỏng lớn bằng cả bàn tay phải, ít cũng phải mấy tuần sau mới đỡ được. 

Dương Hàn Phong đỡ lấy nó:

- Anh đưa em về. 

- Không cần. - Nó có xu hướng đẩy hắn ra. 

- Rốt cuộc em có chuyện gì? Thái độ của em mấy ngày nay rất lạ, nói đi.

Nhật Huy cảm thấy sự hiện diện của mình ở đây không tiện lắm, bèn xin phép về trước. 

Nó ấm ức nhìn hắn:

- Anh quan tâm thái độ em làm gì, về mà chăm sóc Hoàng Yến của anh đi. 

Hắn ngây ra một giây, rồi thở phào:

- Aizz, tưởng em có chuyện gì. Sao? Ghen với Hoàng Yến à?

Nó im lặng, cắn chặt môi.

Dương Hàn Phong nắm lấy hai vai nó, giải thích:

- Đối với anh, cô ấy chỉ là một người bạn, không hơn không kém. 

- Bạn bè không có nghĩa là được làm những việc gây hiểu lầm như thế. - Nó phản ứng mạnh.

- Những việc gây hiểu lầm? 

Hắn day trán suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng chịu thua:

- Em nói thử xem, anh thật sự không nhớ mình đã làm những gì cả. 

- Không nhớ cũng phải thôi, làm nhiều chuyện như vậy. - Nó quay ngoắt đi. 

- Nhưng anh thề, anh không làm gì có lỗi với em cả. 

- Trước giờ em chưa từng tin tưởng vào lời thề thốt của ai, kể cả anh.

Dương Hàn Phong bất lực thở dài, ôm nó vào lòng, nói nhè nhẹ:

- Anh thừa nhận ra thời gian gần đây anh có chút quan tâm đến Hoàng Yến, chuyện này hoàn toàn là vì sức khỏe của cô ấy. Nhưng anh cũng không ngờ em lại để tâm đến chuyện này nhiều như vậy.

- Để tâm đến thì mới nghĩ nhiều, không để tâm, đến nghĩ cũng chẳng buồn nghĩ. - Nó có vẻ đã bớt giận hơn, không còn đẩy hắn ra nữa.

Dương Hàn Phong vỗ nhẹ lưng nó: 

- Xin lỗi, anh sai rồi. 

Sau đó lại nói tiếp:

- Nhưng mà anh muốn em biết rằng, yêu là yêu, cho dù không giải thích em cũng nhất định hiểu được. 

Nó gục đầu vào vai hắn, tâm nó bị xáo động rồi. Cơn tức giận mấy ngày qua đột nhiên xẹp lép. Haizz, có đổ đốn quá rồi không? 

Hắn cõng nó ra xe, rồi về nhà. Trên đường đi, nó cứ ngồi vu vơ nghĩ gì đó. Hai chân mày nhíu lên nhíu xuống cùng cái miệng méo xệch. 

Hắn không nhịn được cười:

- Vy Khánh, em làm sao thế?

Nó quay sang nhìn Dương Hàn Phong đang cười ngặt nghẽo, nói với vẻ rất trầm trọng:

- Em đang nghĩ là, càng ngày em càng dễ dãi. Em giận anh kinh khủng như thế mà anh mới nói vài câu thôi đã...dại trai quá rồi huhu...

Hắn cười lớn hơn:

- Đúng là ngày càng hư đốn. Hahaha...

- Cứ như thế này em sẽ bị lừa mất.

- Ai lừa em?

- Anh.

- Anh có làm gì đâu!

- Anh cứ tuôn ra mấy câu đường mật như vừa nãy thì con gái nhà người ta phải gục mười dãy phố.

Hắn cười tươi, dừng hẳn xe lại. Áp sát người nó, nói nhỏ:

- Anh rất ngại nói ra mấy câu ngọt ngào, nhưng mỗi lời anh nói với em, đều là thích.

Sau đó lại bình tĩnh lái xe về. Nó ngồi đơ ra, đỏ mặt. Vậy mà còn dám vênh mặt bảo anh có làm gì đâu. Trời ạ...

*

Đến cổng nhà, hắn bước xuống mở cửa cho nó. Nó nghĩ chắc chắn Hoàng Yến còn trong nhà, bèn nhõng nhẽo:

- Anh bế em vào đi!

Dương Hàn Phong sướng như lên mây, hiếm lắm nó mới biểu lộ tình cảm ra như vậy. Hắn lập tức vui vẻ bế nó lên, đi nhanh vào nhà. 

Hoàng Yến cùng Thanh Thảo nãy giờ vẫn ngồi trong phòng khách, thấy cảnh tượng đó thì ngơ ra. Cô không thể ngờ được kế hoạch hãm hại Vy Khánh lại trở thành đòn bẩy để hai người làm lành.

Hoàng Yến vội nói:

- Hàn Phong, vết thương của anh không sao chứ? Vy Khánh em cũng thật quá đáng, anh ấy đang bị thương như vậy mà...

Nó trên tay hắn đáp lại:

- Tôi bị thương nặng hơn anh ấy mà chị chẳng hỏi thăm, chỉ quan tâm đến vết thương nhỏ của Dương Hàn Phong. Chẳng lẽ chị đã đoán trước được việc tôi bị bỏng rồi à?

Hoàng Yến giật nảy mình, tim đập thình thịch:

- Em đừng nói bậy!

- Tôi chỉ nói bâng quơ thôi, sao chị phải phản ứng mạnh như thế. - Nó nhe răng cười. 

Thanh Thảo bức xúc chen vào:

- Vy Khánh cậu quá đáng vừa thôi. 

- Cậu kể xem tôi đã làm gì quá đáng nào? - Nó nghênh mặt.

- Cậu...

Nó chẳng quan tâm đến hai người kia nữa, vòng tay qua cổ hắn, ý nói muốn hắn đưa lên phòng. Dương Hàn Phong lập tức hiểu ý. 

Hoàng Yến tức đến đỏ mang tai, nghiến ngấu nói:

- Con ranh này, nó khôn ngoan hơn chị tưởng...

- Nó là con hồ ly tinh đấy, còn quyến rũ cả Thiên Khánh của em. - Thanh Thảo cũng tức giận không kém.

Hoàng Yến khẽ nhìn cô em họ của mình một lúc, rồi lại nhìn về phía phòng nó. Trong đầu suy nghĩ một số thứ không tốt đẹp...