Công việc đang trong tình trạng chờ đợi. Hàn Thiếu Nghi lái xe đến Nhật Minh một mình, cô em gái của anh đã chính thức nghỉ việc sau khi hoàn thành dự án và tung tăng chuẩn bị đi chơi cùng Lâm Dương.
- Hàn tổng, xin chào.
Nhân viên trong Nhật Minh thường gọi anh là Hàn tổng, mấy ngày đầu chưa quen anh cứ cảm thấy nó có chút kì lạ, nhưng sau này cũng chẳng quan tâm đến danh xưng cho lắm.
Minh Khang và “siêu trợ lý” của hắn đang ngồi cầm điện thoại trong phòng họp. Nhác thấy tiếng giày của Hàn Thiếu Nghi, Dương Hàn Phong liền bỏ điện thoại xuống, ngồi nghiêm chỉnh. Hắn cảm thấy mỗi ngày đều được gặp Hàn Thiếu Vy như thế này, thật tốt.
Hàn Thiếu Nghi bước vào cửa, Minh Khang tươi cười:
- Xin chào.
Hàn Thiếu Nghi khẽ cười, gật đầu chào lại. Dương Hàn Phong cũng chỉ gật đầu chào qua loa, ánh mắt luôn hướng ra ngoài cửa.
Hàn Thiếu Nghi ngồi vào bàn, thấy Dương Hàn Phong vẫn đứng ngó ngó nghiêng nghiêng, tò mò hỏi:
- Anh đang tìm gì à?
- À...không, không có gì.
Dương Hàn Phong thở dài ngồi xuống, trong đầu chỉ nghĩ tại sao hôm nay cô không đi làm, hay là đi chơi về trúng gió rồi. Càng nghĩ càng nghiêm trọng, trong khi hai tổng giám đốc đang bàn chuyện thì Dương Hàn Phong lại thò mồm vào:
- Hàn tổng, mạn phép cho hỏi trợ lý của anh sao lại không đi làm?
Hàn Thiếu Nghi nhìn hắn, suýt nữa thì bật cười. Dùng từ kiểu gì không biết.
- Con bé nghỉ việc rồi.
- Tại sao? - Minh Khang và hắn đồng thanh hỏi ngay sau khi Hàn Thiếu Nghi ngắt lời.
Anh đơ ra một lúc, nhìn hai người họ ái ngại. Phản ứng này là có ý gì?
- Mục đích con bé về đây cũng chẳng phải để làm việc, hoàn thành một nhiệm vụ cũng đủ khổ sở rồi.
Nét mặt Dương Hàn Phong thất vọng thấy rõ. Hắn bỏ bê công việc ở Nhật Hàn để phi sang đây, vừa nãy còn đang hạnh phúc sung sướng khi nghĩ ngày nào cũng được gặp cô, vậy mà...
Haizz...
Trưa hôm đó, Minh Khang nhận được tin trợ lý cao cấp của anh chính thức nghỉ việc.
Dương Hàn Phong lái xe về Nhật Hàn, mọi công việc trong mấy tuần qua đều đổ dồn lên đầu phó giám đốc. Là một cô gái, không biết cô ta có chịu nổi không.
Mạch Hân Chi đi đi lại lại trong phòng giám đốc. Cô là một cô gái tài năng, xinh đẹp, giàu có, trên đời thứ cô không thiếu nhất chính là đàn ông.
Nhưng tên tổng giám đốc này keo kiệt đến mức một ánh mắt cũng không để lên người cô. Đúng là mắt mù. Cô không tin không thể thu phục được hắn.
Cạch, Dương Hàn Phong mở cửa phòng bước vào, thấy Mạch Hân Chi ngồi quay bút trên ghế xoay.
- Anh Hàn Phong, anh về rồi.
- Ừm.
Dương Hàn Phong vứt tập tài liệu xuống bàn, hắn rất ngứa mắt với kiểu õng ẹo hở hang của Mạch Hân Chi. Trước kia vì nể mặt cô ta là con của bạn học bố hắn, cho cô ta vào công ty. Năng lực của cô cũng không tồi, rất nhanh chóng leo lên được vị trí này. Một phần cũng vì cô ta mang họ của Mạch Vy Khánh. Không ngờ cô ta càng ngày càng được nước lấn tới, loan tin đồn tổng giám đốc vô cùng nâng đỡ ưu ái cô ta. Bố hắn thì lại trọng dụng Mạch Hân Chi vô cùng khiến hắn muốn đuổi cũng không đuổi được.
Dương Hàn Phong ngước lên, nhìn Mạch Hân Chi đang đứng dựa vào thành bàn:
- Công việc vẫn ổn chứ?
- Ayzo, một vai người ta gánh vác cả núi công việc, mệt chết đi được. - Cô ta rờ rờ ra phía ghế của Dương Hàn Phong, lập tức bị ánh nhìn của hắn thiêu chết.
- Anh làm gì nhìn Hân Chi ghê vậy, người ta cố gắng giúp anh trong thời gian anh đi vắng, còn không cả cảm ơn nữa!
- Cảm ơn cô, bây giờ ra ngoài đi.
- Ư... - Mạch Hân Chi nhõng nhẽo dựa vào ghế của hắn. - Tối nay ăn tối với em, được không?
- Không rảnh.
- Không biết đâu, em xơ xác cả người vì giúp anh làm việc, lương không được thêm đồng nào, anh cũng phải gì đó để cảm ơn em chứ...
- Tăng lương gấp 5, cô ra ngoài đi.
- Em không nhận, tối nay anh phải đi ăn tối với em, vậy nhé, bai bai.
Mạch Hân Chi chạy nhanh ra khỏi phòng. Dương Hàn Phong khó chịu sai người đổi cả hai cái ghế cô ta vừa chạm vào. Mùi nước hoa nồng nặc sực vào mũi khiến hắn không thở được.
Về đến nhà, việc đầu tiên hắn làm là lăn lên phòng, cầm điện thoại gọi cho Hàn Thiếu Vy.
Tút...
- Quẩy? - Hàn Thiếu Vy đang ăn bánh, Lâm Dương đặc biệt thích nấu ăn, lại còn rất ngon nữa. Cô ăn mãi vẫn chưa thấy ngán.
- Hàn Thiếu Vy, em nghỉ việc rồi à? - Dương Hàn Phong hỏi.
- Ừm, phải thư giãn thôi, tôi còn chưa đi chơi được chỗ nào đây này.
- Vậy...tối nay em có thể cùng tôi ăn một bữa tối không?
- Tối nay à...không được rồi. - Hàn Thiếu Vy nhìn về phía Lâm Dương đang chăm chú nấu nướng. - Tối nay tôi muốn đưa Lâm Dương đến Nhật Hạo ăn tối, đồ ăn ở đó rất ngon.
- Lâm Dương? - Dương Hàn Phong buột miệng.
- Ừm, cậu ta vừa về nước rồi.
- Ùm...thế thôi vậy, hẹn em hôm khác.
- Ừm.
Hàn Thiếu Vy cúp máy. Cô cảm thấy ngày hôm nay rất lạ, trong người có một cảm giác gì đó khó nói, lại còn luôn chờ điện thoại. Chả thế mà ngay đoạn chuông đầu cô đã bắt máy nhanh như cắt.
Dương Hàn Phong nhấc điện thoại lên:
- Tối nay 8 giờ, Nhật Hạo.
- Anh...
Tút...tút...tút
*
Đúng tám giờ tối...
Hàn Thiếu Vy và Lâm Dương đang ngồi ở một bàn ăn trong góc, lần đầu tiên đi ăn cùng nhau mà không nhìn thấy ống kính máy ảnh làm cô phấn khích đến nỗi miệng lúc nào cũng cười tươi rói.
- Cậu cứ cười suốt thế không mỏi miệng à? - Lâm Dương cười theo.
- Không không, có chút kích động.
- Không có máy quay thoải mái không?
- Thoải mái. - Cô cười rách cả miệng, không chút thể diện đớp tọt một miếng thịt to tướng.
Lâm Dương chỉ lắc đầu cười. Cậu từ tốn ăn, những đồ ăn này rất lâu rồi mới được ăn lại, vừa miệng hơn nhiều.
Từ phía cửa, Dương Hàn Phong cùng Mạch Hân Chi sánh vai nhau bước vào, thu hút ánh nhìn của toàn bộ thực khách. Bởi vẻ đẹp trai tỏa sáng một góc trời của hắn cùng bộ đồ sexy ôm sát cơ thể hình chữ S của Mạch Hân Chi có thể khiến mọi người đang ăn cũng phải há miệng thèm thuồng.
Rất nhanh chóng đã bắt được bóng dáng quen thuộc của cô trong góc, Dương Hàn Phong mỉm cười, bước đến. Mạch Hân Chi lon ton chạy theo. Dáng người đàn ông bên cạnh Hàn Thiếu Vy cũng quen đến khó tả.
- Ô, trùng hợp quá. - Dương Hàn Phong cười tươi, chống tay lên bàn ăn của Hàn Thiếu Vy.
Lâm Dương ngẩng mặt lên, phản ứng đầu tiên của hai người đàn ông khi thấy mặt nhau đều là đổ mồ hôi hột.
- Chào cậu. - Dương Hàn Phong khích Lâm Dương bằng nụ cười xã giao gợi đòn.
Lâm Dương nuốt cục tức trong họng xuống, cũng lấy khuôn mặt bình thản, đặt dĩa xuống, cười:
- Chào anh.
- Cậu còn nhớ tôi chứ? - Dương Hàn Phong tiếp tục khích tướng.
- Hmmm, nhìn anh quen quen, hình như tôi chưa gặp bao giờ. - Lâm Dương cười lạnh lùng nhìn hắn.
- Vậy thì bây giờ chúng ta làm quen vậy. - Dương Hàn Phong chép miệng tiếc nuối, kéo ghế ngồi vào bàn của hai người họ. Mạch Hân Chi cũng ngơ ngác làm theo.
Không hiểu vì sao, người Hàn Thiếu Vy đột ngột nóng bừng lên, nhìn cô gái trước mặt vô cùng ngứa mắt.
Cảnh tượng này sao thấy quen đến thế.
Hmmmm, đầu cô tưởng tượng ra một trung tâm mua sắm tám năm về trước...
- Xin lỗi, tôi vào nhà vệ sinh chút. - Hàn Thiếu Vy kéo ghế chạy nhanh vào nhà vệ sinh. Cô phải hạ thân nhiệt xuống đã.
Dương Hàn Phong đuổi khéo Mạch Hân Chi ra chỗ khác, cô ta ngoan ngoãn làm theo. Đến khi chỉ còn hai người đàn ông ngoại hình ưu tú ngồi nhìn nhau.
- Lâm Thiên Khánh, bảy năm không gặp, cậu cũng không thay đổi gì nhiều nhỉ?
Dương Hàn Phong mỉm cười, vẫn là nụ cười bảy năm trước hắn vẫn hay ném về phía cậu.
- Tôi thì có gì mà thay đổi. - Lâm Dương cười nhạt. - Có phải ai cũng dễ thay đổi như anh.
- Không vòng vo. - Dương Hàn Phong nghiêm túc cúi xuống nhìn Lâm Dương. - Năm đó, Vy Khánh chưa chết, thật ra Hàn Thiếu Vy chính là Vy Khánh, đúng không?
- Anh thật là hài hước. - Lâm Dương hướng ánh mắt đầy lửa về phía hắn. - Hàn Thiếu Vy tuy rất giống Vy Khánh, nhưng cô ấy không phải. Cô ấy là Hàn Thiếu Vy của tôi.
- Tôi có thể cảm nhận thấy cô ấy chính là Vy Khánh. Mạch Vy Khánh của tôi.
- Mắc cười. - Lâm Dương cười phá lên, cổ họng có chút run. - Vy Khánh đã bị anh giết chết bảy năm trước rồi, thức tỉnh đi.
- Tôi sẽ chứng minh cho cậu thấy, tôi và Vy Khánh vốn là một cặp đã được ấn định, không ai có thể xen vào.
Lâm Dương cười nhạt, sau đó cơn tức giận trong đầu đột nhiên bị dồn nén đến mức phát nổ. Cậu lôi phắt cổ áo Dương Hàn Phong lên, gằn giọng, trợn mắt nói:
- Anh đã giết chết Mạch Vy Khánh bảy năm về trước rồi, cầu xin anh, đừng động đến Hàn Thiếu Vy. Đã có quá nhiều cơ hội với loại người ngu xuẩn như anh, và bây giờ anh không xứng đáng có được điều đó nữa.
Dương Hàn Phong trừng mắt nhìn cậu, dùng sức giằng tay cậu, đẩy ra xa.