Khoảng một tuần sau, ở sân bay X, người ta thấy một đôi nam nữ rất trẻ dẫn trước một đám người, phía sau xách nhiều đồ đạc lỉnh kỉnh. Trong đó chủ yếu là mấy bộ quần áo kỉ niệm của Hàn Thiếu Vy.
Hàn Thiếu Vy đứng nhìn dòng người đang qua lại tấp nập, mi mắt khẽ rung. Cô có cảm giác không muốn rời khỏi đây, trong lòng vẫn khắc khoải chờ đời một thứ gì đó vô hình.
“Chuyến bay từ Việt Nam đến Thượng Hải - Trung Quốc đã chuẩn bị cất cánh. Xin quý khách nhanh chóng lên máy bay để chuyến bay đúng thời gian dự kiến. Xin cảm ơn!”.
- Tiểu Vy, đi thôi. - Hàn Thiếu Nghi mỉm cười nhìn cô. Cô ngước lên, chạm phải ánh mắt háo hức của anh thì lập tức bối rối.
- Em sao thế? Không khỏe ở đâu sao? - Hàn Thiếu Nghi nhanh chóng nhận ra sự khác lạ của cô em gái, bèn hỏi.
Hàn Thiếu Vy lắc đầu, bắt đầu sải bước. Bác sĩ nói sức khỏe của cô đã cải thiện rất nhiều rồi, nhưng sao bây giờ cô lại cảm thấy đến sức lực để bước tiếp cũng không có.
Cô thật sự...muốn nói lời tạm biệt với Dương Hàn Phong.
*
Dương Hàn Phong thuê hẳn một đội dò thám, mỗi người chia ra một nơi để tìm Hàn Thiếu Vy. Mấy ngày rồi không có kết quả, đang chán nản thì điện thoại hắn bỗng rung lên.
Dương Hàn Phong dụi mắt nhận điện thoại:
- Alo?
- Cái thằng vô trách nhiệm vô đạo đức này, mày còn tính ru rú ở nhà đến bao giờ hả? - Tiếng quát lớn của ông Dương Tuấn Triết vang lên ở đầu dây bên kia. - Mày có đảm đương được trách nhiệm này không hay để bố giao cho người khác!
- Bố, con đang bận lắm, chuyện công ty cứ để đấy đã, con sẽ giải quyết sau.
- Sau là đến bao giờ? Mày định để Nhật Hàn phá sản rồi mới giải quyết đúng không?
- Sao cơ?
- Dự án đầu tư chứng khoán vừa rồi bị khoét rỗng, cổ phần bị tụt giảm nghiêm trọng. Hơn nữa họ còn đang đưa đơn khởi kiện chúng ta lên tòa án vì thao túng giá thị trường, bắt buộc phải truy tố hình sự. Nếu không giải quyết được chuyện này thì buộc phải hủy niêm yết bắt buộc. Mày định để ông già này phải vào tù oan ức mới về giải quyết đúng không?
- Sao lại có chuyện đó, dự án này chính tay con soạn thảo, làm gì có chuyện thao túng giá thị trường được. - Dương Hàn Phong nhăn mày. - Mạch Hân Chi đâu bố?
- Con bé nghỉ việc rồi.
- Cái gì? - Dương Hàn Phong trợn mắt. - Chính cô ta là người nắm giữ bản dự án cuối cùng của vụ đầu tư này, cô ta...Bố, bây giờ con sẽ đến công ty ngay.
- Ừm.
Dương Hàn Phong nhanh chóng thay đồ rồi phóng xe đến Nhật Hàn. Hắn chắc chắn rằng vụ việc lần này không ít thì nhiều có liên quan đến Mạch Hân Chi.
Điện thoại hắn lại reo lên.
- Alo?
- Thưa cậu, chúng tôi đã tìm thấy phu nhân rồi. Cô ấy vừa lên máy bay đến Thượng Hải cùng một người đàn ông.
- Sao cơ? - Dương Hàn Phong rối hết cả lên. - Cô ấy đã về nước rồi sao?
- Vâng. Bây giờ làm gì nữa ạ?
- Tốt lắm. Các anh vất vả rồi, cảm ơn rất nhiều.
- Đây là việc chúng tôi phải làm mà.
Tắt máy, Dương Hàn Phong rối tung hết não. Tại sao hai việc này lại đến cùng lúc như vậy chứ.
Vy Khánh, anh xin lỗi. Xong việc anh nhất định sẽ đến tìm em.
*
Nhật Hàn...
Từ ngoài nhìn vào, Nhật Hàn vẫn có vẻ rất ổn định. Các nhân viên đều ngạc nhiên khi thấy Tổng Giám đốc của họ “lại đến” công ty. Dương Hàn Phong nhanh chóng vào phòng chủ tịch, thấy bố hắn đang ngồi đọc vài số liệu lằng nhằng lúc lên lúc xuống, nét mặt lộ rõ vẻ suy tư.
- Bố, mọi chuyện là như thế nào?
Ông Dương Tuấn Triết ngước đầu lên nhìn con trai, sau đó đánh mắt đi chỗ khác chẳng thèm liếc lấy một cái. Ông hất cằm:
- Ngồi xuống đó đi.
Hắn ngoan ngoãn nghe lời, ngồi xuống ghế. Dương Tuấn Triết chìa ra một tập tài liệu cho hắn xem thử.
- Vấn đề là ở đây. Có một lỗ hổng trong việc đầu tư, hơn nữa bên đưa đơn khởi kiện chúng ta là Hoomer.
- Hoomer? - Dương Hàn Phong hỏi. - Rõ ràng nói cạnh tranh công bằng, hóa ra vẫn là trò đánh úp.
- Bố cũng nghĩ thế, vụ việc lần này rất mờ ám, giá thành đột nhiên giảm đến mức xấp xỉ con số 0 như thế, lại cho rằng chúng ta thao túng giá thị trường, điều này vô lý hết sức.
- Bố yên tâm đã, việc cần làm bây giờ là kéo giá cổ phần lên. Sau đó nhất định sẽ tìm ra kẻ đứng sau trong vụ này.
*
Thượng Hải.
Mùa đông Thượng Hải đầy tuyết trắng và mây xanh. Những đám mây lượn lờ ở quanh những tán cây trụi lá, đính trên thân những tuyết là tuyết. Trong một căn biệt thự lớn khang trang, bên khung cửa sổ có một cái đầu thò ra ngoài. Hàn Thiếu Vy đang ngắm tuyết, trong lòng lại nhớ mùa đông ở Việt Nam.
Ôi trời ơi, cô đúng là kiểu người đứng núi này trông núi nọ.
Nhìn một cái cây cao phủ đầy tuyết lên thế kia, đột nhiên cô lại nhớ đến một bóng người đàn ông cao cao...
Yaaaaaaa, não cô từ khi ngã cầu thang cứ bị đần độn thế nào rồi, thỉnh thoảng nghĩ vu vơ lại hiện ra bản mặt hãm ơi là hãm của Dương Hàn Phong.
Nói mới nhớ, sim cũ của cô còn cất trong túi áo. Không biết trong lúc thu dọn hành lý có bị rơi ra không nữa.
Nghĩ đoạn, cô vội vàng mở ngăn tủ. Quần áo ngủ được sắp xếp rất gọn gàng. Tìm, tìm, tìm, cuối cùng cũng thấy chiếc váy lòa xòa đó được treo ở góc trong cùng.
Hàn Thiếu Vy thò tau vào túi áo, không có.
Tiếp tục túi bên kia, cũng không có.
Cô bắt đầu lo lắng, cô thật sự không muốn mất nó một tí nào.
Ơ, đợi một lát.
Ánh mắt Hàn Thiếu Vy chạm phải thứ gì đó nhỏ nhỏ rơi dưới tủ. Cô nheo mắt, nhặt lên. Đúng là nó rồi!
Có lẽ khi treo quần áo, người giúp việc đã làm rơi nó ra ngoài.
Hàn Thiếu Vy mừng rỡ nắm chặt chiếc sim, nhưng chưa nghĩ đến việc gọi cho Dương Hàn Phong. Cô mở ngăn kéo, thận trọng cất nó vào một góc.
Cốc cốc...
Tiếng gõ cửa đột ngột làm cô giật nảy mình, vội vàng đóng ngăn kéo một cách thô bạo. Chạy ra mở cửa, đập vào mắt cô là nụ cười ấm áp của Lâm Dương. Hàn Thiếu Vy liền cảm thấy trái tim dịu dàng rồi. ~~
- Suốt ngày chỉ biết ăn. Thay đồ đi, tôi đưa cậu đến bệnh viện khám sức khỏe. Sau đó chúng ta nặn người tuyết rồi ăn đồ ngon.
- Thật sao? - Mắt Hàn Thiếu Vy sáng lên.
- Xem kìa, cứ như sắp được lấy chồng không bằng.
Cô cong môi lườm Lâm Dương:
- Làm như tôi thèm lắm ấy!
- Đùa thôi, ngoan, thay đồ mau lên.
- OK, xuống nhà đợi tôi 5 phút, sau đó cậu sẽ thấy một công chúa xinh đẹp nhất nhất nhất...(đã loại bỏ n chữ nhất).
Lâm Dương lắc đầu cười, cô cứ vui vẻ như vậy là cậu yên tâm rồi.
*
Hai ngày vừa qua là hai ngày vô cùng đen tối đối với Nhật Hàn.
Giá cổ phần tụt giảm nghiêm trọng, TV báo đài giờ giờ đưa tin về tình hình của tập đoàn này. Dương Hàn Phong bận túi bụi, hai ngày liền không ngủ nhưng cũng không làm giảm sự đẹp trai của hắn. Nhật Minh và Nhật Hạo cũng gắng sức giúp đỡ trong việc này nên dự tính sẽ giải quyết xong trong thời gian ngắn.
Nhưng người ngoài lại không hề nghĩ như vậy.
Tập đoàn Hoomer.
Hoomer là công ty bất động sản luôn cạnh tranh với Nhật Hàn mấy chục năm nay. Đứng đầu là Tổng Giám đốc trẻ tuổi mới nhậm chức Phạm Bách Hưng. Anh ta là người rất háo thắng, không hề có lòng kiên nhẫn. Từ lâu Hoomer đã coi Nhật Hàn là cái gai trong mắt, đến đời Phạm Bách Hưng mâu thuẫn lại càng trở nên lớn hơn.
Bởi vì...
Anh ta rất thích Mạch Hân Chi.
Và xem này, hiện tại anh ta đã có thứ anh ta cần rồi.
Mạch Hân Chi trên người mặc mỗi một bộ cánh mỏng dính, cưỡi trên người Phạm Bách Hưng đang ngồi trên ghế Giám đốc. Anh ta vuốt ve, hôn lên cổ cô ta.
- Bé yêu, lần này em làm rất tốt đấy, anh yêu em.
- Hưmm, người ta vì anh mà làm đến mức thế rồi, lỡ họ phát hiện, tội này cũng phải ngồi tù rất lâu...
- Dương Hàn Phong có mấy trăm cái đầu cũng không thể nào phát hiện được đâu bé yêu của anh à. Em chỉ cần giương mắt nhìn Nhật Hàn giẻ rách đó từ từ, từ từ bị anh nghiền nát thôi. - Tiếng cười man rợ cùng nụ hôn của anh ta đang dần di chuyển xuống phía dưới.
- Nào, anh vớ vẩn thật đấy. Chúng ta đang nói chuyện mà. - Mạch Hân Chi đẩy anh ta ra.
- Bé ơi em hư lắm nha, mặc như vậy chạy đến đây, lại còn trong tư thế này, không phải muốn dụ dỗ anh thì là gì? - Phạm Bách Hưng cười cười, mắt dán chặt vào bộ ngực big size của Mạch Hân Chi.
- Anh...- Mạch Hân Chi tức đến đỏ mặt. - Không nói chuyện với anh nữa.
- Mọi chuyện đã rất ổn thỏa rồi, cũng không có gì để nói nữa đâu. Cục cưng, em đã cất công đến đây, sao chúng ta lại không vui vẻ một chút nhỉ?
Anh ta bế ngửa Mạch Hân Chi lên, đi về phía ghế sopha. Tay chân nhanh chóng làm nhiệm vụ của mình.
Bên ngoài cửa sổ, gió vẫn rít, xe cộ đi lại tấp nập.
*
Tin tức nhanh chóng truyền đến tai Hàn Thiếu Vy khi cô có cài đặt trong máy một ứng dụng báo Việt. Từ sáng đến giờ cô đứng ngồi không yên, bây giờ chắc Dương Hàn Phong đang rất rối, không biết hắn có nghĩ linh tinh gì không nữa. Cô có nên gọi cho hắn hỏi thử không nhỉ? Dù gì cũng vừa lắp sim cũ vào rồi...
Cô tự tát vào mặt mình một cái. Hừ, hắn có chết thì cũng đáng đời hắn. Gọi cái gì chứ? Cái cô lo là Nhật Hàn phá sản, hắn không có tiền mua sữa và chu cấp cho A Hạn. A Hạn sẽ vì thế mà gầy đi, rất đáng thương.
Đúng vậy, cái cô lo là A Hạn chứ có phải Dương Hàn Phong đâu?
Đúng vậy, đúng vậy.
Hàn Thiếu Nghi tối qua có nói sáng nay sang phòng anh ấy, có một thứ rất hay muốn cho cô xem. Hàn Thiếu Vy nhanh chóng chạy sang, nhưng lại chẳng thấy anh cô đâu.
Buồn buồn, cô mở điện thoại ra xem, ý chí bấm gọi vào số A Hạn đột nhiên dâng lên mãnh liệt. Cuối cùng cũng nhấn gọi.
Hàn Thiếu Vy nín thở.
Nhưng có một điều không đúng ở đây, sao tiếng chuông lại reo lên ở trong phòng anh cô chứ?
Hàn Thiếu Vy một tay cầm điện thoại, vừa đi vừa lắng nghe nơi phát ra tiếng chuông. Cuối cùng tìm thấy một chiếc điện thoại ở trong tủ quần áo.
Hàn Thiếu Vy lặng người, số điện thoại gọi đến hiện trên máy kia đúng là số cũ của cô...
Đinh ninh là mình đã nhìn nhầm, cô lấy chiếc điện thoại đã tìm thấy trong tủ quần áo, nhập số điện thoại của cô, nhấn gọi. Khi nghe thấy tiếng rung trên máy cô cũng là lúc trái tim cô rung lên dữ dội.
Nước mắt lưng tròng, cô mờ mờ nhìn thấy hai chữ trên màn hình gọi tới: A Hạn.