Đi được nửa đoạn đường, dây thần kinh của Phương Viên Viên căng đến mức cô muốn ngủ cũng không ngủ nổi. Cô cứ ngồi ở tư thế này hơn mười lăm phút rồi, cột sống của cô gái 26 tuổi cũng không đủ dẻo dai đến thế đâu…
Đi thêm được một đoạn nữa, không hiểu sao Hàn Thiếu Nghi lại dừng lại.
Phương Viên Viên ngước mặt lên nhìn, à, hóa ra là đèn đỏ.
Dường như nhìn ra được sự không thoải mái hiện rõ trên mặt cô thư ký nhỏ của mình, anh buông vô lăng, di chuyển sự tập trung vào đằng sau chiếc ghế cô đang ngồi. Có trời mới biết thời khắc ấy tim Phương Viên Viên như ngừng đập.
Cô cảm nhận được sự hạ xuống dần dần của cái ghế.
Trố tròn mắt nhìn Hàn Thiếu Nghi, hai tay chắp trước ngực rất bảo thủ. Hàn Thiếu Nghi bật cười, nụ cười đầu tiên từ lúc về đến giờ làm phá tan bầu không khí căng thẳng trên xe.
- Thấy em có vẻ mệt, nằm nghỉ chút đi. Khi nào đến nơi tôi gọi em.
- Không mệt. – Mắt Phương Viên Viên vẫn trố tròn như hai con ốc nhồi.
- Tôi thấy em cứ giương cái mắt lên suốt chặng đường, không mệt thật à? – Câu này của Hàn Thiếu Nghi nửa đùa nửa thật nhưng Phương Viên Viên cũng hiểu là anh đang cố tình cà khịa cô.
“Đi với anh làm sao dám mệt chứ”. Tất nhiên, câu này cô chỉ dám thầm nghĩ trong đầu.
- Không mệt thật mà. – Cô cười dịu dàng.
Ờm…xe đi được thêm năm phút, Hàn Thiếu Nghi đã thấy cô lăn ra ngủ.
Điều chỉnh tốc độ xuống chỉ bằng một chiếc xe máy, Hàn Thiếu Nghi thầm biết ơn đây không phải đường cao tốc, không thì đã bị các chú cơ động tóm gọn rồi.
Với tốc độ như rùa bò thế nhưng chưa đến hai mươi phút sau, Hàn Thiếu Nghi đã về đến chung cư của cô. Nơi này là một chỗ khá vắng vẻ, lại nằm sâu trong tiểu khu nên bình thường rất an tĩnh. Không hiểu sao hôm nay lại túm ba tụm bảy ở khắp các góc khiến xe của anh muốn đi vào cũng khó khăn.
Tiếng chuông điện thoại reo khiến Phương Viên Viên bừng tỉnh. Cô nhìn Hàn Thiếu Nghi rồi lại nhìn ra ngoài rồi cũng không khỏi ngạc nhiên.
- Chỗ em bình thường cũng thế này à? – Hàn Thiếu Nghi chỉnh lại chiếc ghế của cô, với tông giọng rất bình thường, hỏi.
- Không có, tôi cũng không hiểu sao hôm nay lại đông vui thế này nữa. Bình thường cái tiểu khu này ma xó còn không thèm ngó đến.
- Em thích “đông vui” kiểu này à? – Hàn Thiếu Nghi cười trêu chọc.
- Phiền chết được.
Hồi chuông điện thoại thứ hai mới khiến cô phát hiện hình như có ai đang gọi mình. Vô tư mở điện thoại, một giọng nói như kiểu sắp chết đến nơi vọng vào tai cô:
“Huhu, bà cố nội của tôi ơi, cậu về nhà chưa? Cậu không về là tôi chết ở đây đấy.”
Ờm…thế nào nhỉ, Phương Viên Viên đang mở loa ngoài. Còn vẻ mặt của anh trai Hàn Thiếu Nghi bây giờ thì rất là…
Ha…ha…haa…
Xin nhắc lại, đây không phải một câu chuyện cười. Đối với Hàn Thiếu Nghi thì lại càng không buồn cười.
“Sao cơ? Cậu vẫn trốn ở trong nhà vệ sinh công cộng?” – Phương Viên Viên bó tay với bộ não tàn của Lý Lập Thành . Ngồi hít thở không khí ở nhà vệ sinh công cộng gần một tiếng đồng hồ, có khi cô phải đưa cậu ta đi chạy lại phổi.
“Mau về đi con chồn thối, phổi tôi tràn ngập mùi Amoniac rồi. Tôi mà ngộ độc chết ở đây thì cậu phải tội ngộ sát đấy!”
“Được được, nhưng cậu phải ra đây đã chứ. Tôi ở trên chiếc Cadillac màu đen sát cổng ngoài tiểu khu này. Cậu ở chỗ nhà vệ sinh nào?
“Cadillac màu đen, màu đen…À tôi thấy rồi, cậu đi thẳng về cái cây trước mặt 300m, nhà vệ sinh số 2. Ể, cậu phát tài rồi đấy à, vừa chuyển chỗ làm đã mua được ô tô?”
“Cậu bớt nhiều lời đi, kiếm tiền mà dễ vậy thì đã không ở cái tiểu khu rách này. Ngồi đó đợi đi.”
Chưa đợi cậu bạn từ thời còn ở truồng tắm mưa kịp hó hé thêm câu nào, Phương Viên Viên đã tắt điện thoại, nở một nụ cười cầu xin hướng đến sếp tổng đại nhân:
- Hàn tổng...anh có thể...rộng lòng từ bi, cưu mang thêm một người nữa không?
Hàn Thiếu Nghi nhìn là biết chẳng vui vẻ gì nhưng cũng hỏi lại:
- Nói đi.
- À thì...anh có thể cho bạn tôi đi nhờ vào tiểu khu được không? Cậu ấy đang bị bao vây, nếu cứ thế này thì có khi cậu ta ngộ độc chết trong nhà vệ sinh mất. – Phương Viên Viên nói một lèo, tuyệt nhiên không dám gian dối nửa lời.
Hàn Thiếu Nghi không nói gì, chỉ gật đầu một cách miễn cưỡng. Xe anh từ từ đi lại gần cái nhà vệ sinh công cộng vỏn vẹn 5 mét vuông ở cái tiểu khu cũ kĩ này. Bánh xe chưa kịp dừng lại đã có một bóng đen lao vào ghế sau nhanh như chớp. Chiếc xe lao vụt đi khiến những người vây kín xung quanh cũng không nghi ngờ người bọn họ đang săn đón đang ở trong đó.
Từ kính chiếu hậu, Hàn Thiếu Nghi nhìn thấy người bạn “thân” của cô thư ký nhỏ của mình. Nhan sắc quả thật không tệ, khó trách có nhiều cô gái trẻ bao vây săn đón như thế. Cậu ta để quả đầu bạch kim mái dài qua mắt, lông mày cũng nhuộm vàng hoe. Chiếc mũi cao thẳng tắp. Cái áo kia chắc cũng họ hàng với cái áo đầu lâu xương chéo mà Phương Viên Viên cho anh mượn hôm trước.
Lên xe an toàn, Lý Lập Thành nhe răng cười hớn hở, thò đầu lên hàng ghế trước nói chuyện với Phương Viên Viên:
- Quá tuyệt vời, may mà có cậu hahaha...- Nói xong mắt cậu hướng về phía người đang lái xe trong im lặng. Cậu chỉ vào Hàn Thiếu Nghi, hỏi. – Đây là ai thế?
- Sếp tôi. – Phương Viên Viên nhìn Hàn Thiếu Nghi, ý muốn giới thiệu bạn mình với anh. – Hàn tổng, đây là người bạn tôi từng kể với anh rồi, cậu ta tên là Lý Lập Thành.
Hàn Thiếu Nghi vẫn cẩn thận lái xe, “ừm” một cái cho có lệ. Đi qua đoạn rẽ này là đến nhà cô rồi.
- Chà chà, anh sếp trẻ đẹp trai quá nhỉ.– Lông mày Lý Lập Thành nhấc lên hạ xuống nhìn cô. Trong bụng thầm nghĩ anh ta thậm chí còn không cả thèm chào hỏi gì cậu cơ đấy. Chỉ “ừm” một cái thế, nghĩ ngầu lắm chắc? – Cả cái đất Thượng Hải này có mấy ai trẻ như vậy mà được như sếp đây đâu. Đúng là tuổi trẻ tài cao.
Nghe trong lời nói của cậu ta có một chút móc ngoáy, Phương Viên Viên liếc cậu ta một cái rách mắt, ý muốn nói cậu mà mở mồm ra thêm một câu nữa là cô sẵn sàng đá cậu xuống xe ngay lập tức.
Nhưng cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, Lý Lập Thành vẫn cố trêu ghẹo:
- Hỏi cái này thì không phải lắm nhưng không biết Hàn tổng có mấy con rồi?
“Có ý gì vậy?” – Phương Viên Viên nghiến răng ken két, nhả ra mấy từ đe dọa vào tai cậu. Thế nhưng có ích gì, tính Lý Lập Thành vốn đã thích cợt nhả, còn Hàn Thiếu Nghi thì lại chúa ghét điều đó.
- Tôi độc thân.
Câu trả lời ngắn gọn không thể ngắn gọn hơn được nữa đến từ vị trí Hàn Thiếu Nghi khiến cô ngỡ ngàng. Cô không ngờ anh lại trả lời cậu ta, cô cứ nghĩ anh sẽ mặc kệ hoặc lơ cậu ta đi chứ.
- Oa, bất ngờ vậy? Người thì đẹp trai, lại còn tài giỏi mà chưa kết hôn sao? Vì sao thế? Chẳng lẽ…bản thân có vấn đề gì à?
Câu hỏi của Lý Lập Thành càng ngày càng quá đáng, Phương Viên Viên véo mạnh vào bắp tay khiến cậu ta kêu lên oai oái:
- Ấu ấu đau, Viên Viên, cậu làm sao thế? Tôi chỉ hỏi thôi mà.
- Đừng có mà quá đáng. – Cô như gằn từng chữ một vào lỗ tai Bát Giới của Lý Lập Thành. Cậu ta chỉ cười nhếch mép một cái rồi phớt lờ cô.
Hàn Thiếu Nghi chỉ cười nhẹ, chầm chậm đáp:
- Đúng rồi, tuổi tác lớn, thể lực không được dồi dào như người trẻ được. Tôi đúng là không có năng lực khiến các cô gái bao vây quanh nhà như cậu.
Lý Lập Thành nghe như đang tự vả mặt mình vậy.
- Chúng tôi trẻ tuổi chơi bời một chút cũng đã sao. Nhưng mà anh cũng đâu còn trẻ nữa, trông anh cũng phải hơn Viên Viên nhà chúng tôi 4 5 tuổi đấy chứ nhỉ? Với địa vị của anh tìm một cô gái giàu có có lợi cho tập đoàn của mình để kết hôn cũng đâu khó.
Câu nói này của Lý Lập Thành bỗng hơi làm tổn thương cô. Phương Viên Viên mím môi, khẽ liếc sang bên lái xe rồi lại cụp mắt xuống. Không khí rõ ràng thay đổi, hình như cô cũng muốn nghe anh trả lời câu hỏi này...
Cô cũng không biết vì sao nữa, tự nhiên muốn nghe anh nói một câu nào đấy có thể xoa dịu cô một chút.
Cô bị thích người ta rồi đấy à?
Ôi trời ơi, trộm vía, bao lâu rồi Phương Viên Viên không trải qua cảm giác này chứ.
Hàn Thiếu Nghi tự nhiên đạp ga mạnh lên một cái khiến Lý Lập Thành ngã ngửa ra phía sau, sau đó lại đi chầm chậm như bình thường. Chưa kịp định thần được việc gì, Lý Lập Thành lại nghe ông anh già ế mình vừa cà khịa nói một câu như thế này:
- Đúng là tôi lớn hơn Viên Viên 4 tuổi, nhưng tôi nghĩ tôi phải lớn hơn cậu những 10 tuổi cơ đấy.
Cô bỗng hơi giật mình, hôm nay anh gọi cô là Viên Viên. Tự nhiên cô cảm thấy cái tên cô qua miệng của sếp tổng bỗng trở nên ngọt ngào khác thường. Mặc dù không trả lời câu hỏi kia nhưng lời anh nói cũng khiến cô cảm thấy an ủi một chút.
Lý Lập Thành mắt chữ A mồm chữ O, anh ta nói thế không phải đang nói cậu ta ấu trĩ, trẻ con à? Vừa mở miệng định nói thêm vài câu thì Hàn Thiếu Nghi đã dừng xe lại:
- Đến nơi rồi.
Phương Viên Viên vội cúi đầu cảm ơn anh rồi xuống xe, mở cửa sau, lôi xềnh xệch tên đầu đất Lý Lập Thành xuống. Cậu ta không phục lắm nhưng vẫn phải hậm hực xuống xe. Vốn dĩ muốn lên nhà cô ngồi, thế nhưng kế hoạch đó của Hàn Thiếu Nghi lại bị Lý Lập Thành phá vỡ.
- Hàn tổng, cảm ơn anh rất nhiều vì chuyện hôm nay. – Phương Viên Viên gõ cửa xe, ngại ngùng nói. – Bạn tôi cậu ta bình thường không biết nói chuyện, mong anh đừng để bụng.
Hàn Thiếu Nghi lười biếng nhìn cô, lộ ra biểu cảm mà cô nhìn nhưng cũng không hiểu được.
- Mai nhớ nộp báo cáo. – Sau cái biểu cảm khó hiểu đó là một câu nói như sét đánh ngang tai cô.
- Nhưng mà…hôm qua anh nói từ từ rồi làm cũng được mà? – Phương Viên Viên dở khóc dở cười.
- Đấy là chuyện của hôm qua. – Hàn Thiếu Nghi cười đểu cáng. – Chăm chỉ làm việc nhé.
Nói rồi anh đóng cửa xe, ung dung lái xe về nhà. Không ai có thể nhìn thấy gương mặt vui vẻ của Hàn Thiếu Nghi lúc này. Khối lượng báo cáo đó cũng tương đối lớn, Phương Viên Viên chắc chắn không có thời gian chơi với tên nhóc ấu trĩ đó đâu.
Hàn Thiếu Nghi không ngờ anh cũng có ngày này. Cười vui vẻ đến thế chỉ vì một chuyện cỏn con.
Bên này, Phương Viên Viên đá cho Lý Lập Thành một cái đau điếng khiến cậu nhảy cẫng lên. Cô cau có mắng cậu ta như mắng con:
- Này bị điên à? Ăn nói cái kiểu gì đấy? Người ta là sếp của tôi, sếp của tôi đó cậu hiểu không?
- Sếp hay là người trong mộng? – Lý Lập Thành dè bỉu một câu, nét mặt khó chịu thấy rõ.
- Là cái gì thì cậu cũng không có quyền hỏi vô duyên như thế. Sao cậu hành xử cứ như mấy thằng nhóc mười mấy tuổi thế?
Lý Lập Thành thấy cô cũng nói mình trẻ con ấu trĩ lập tức nổi đóa lên:
- Ừ đúng rồi tôi ấu trĩ đó, được chưa? Tôi không thích cái kiểu mà anh ta nhìn cậu. Còn cậu nữa, bày đặt ngại ngùng cái gì? Cậu tin có loại người ưu tú như thế mà đến giờ vẫn không có bạn gái à? Chỉ có thể là lừa mấy con gà như cậu thôi. Có khi về nhà anh ta đã thấy hai đứa nhóc chạy ra gọi bố rồi. Bớt ảo tưởng đi, cậu cứ sống yên lành như trước không phải tốt hơn à? Cứ thích chọc vào mấy người ở tầng lớp đấy làm gì?
- Người lăng nhăng đúng là nhìn ai cũng thấy lăng nhăng giống mình cả. – Phương Viên Viên nhìn cậu ta, thất vọng nói rồi bỏ lên nhà.
Câu nói này của cô là một phát đâm chí mạng vào tim Lý Lập Thành. Cậu ta thực sự bị tổn thương, không ngờ có một ngày bị Phương Viên Viên nói nặng lời như vậy. Cậu vốn nghĩ sau mấy tháng mình ở nước ngoài, khi về nước sẽ có một buổi đoàn tụ ấm áp bên cô. Nhưng không, hình như mọi điều trong tưởng tượng đều bị sụp đổ rồi.