Oan Gia! Làm Bạn Gái Tôi Nha!

Chương 227: Câu chuyện từ rất lâu



Hàn Thiếu Nghi thuê một chuyến bay tư nhân, cấp tốc bay vào giữa đêm. Trên chiếc máy bay hạng thương gia, ba người đàn ông từ già đến trẻ ngồi trầm tư nhìn xuống đất, không ai nhìn đối phương, còn cô gái nằm bất động thì vẫn được duy trì thở oxi, tiếng máy đo nhịp tim vẫn tít…tít đều đều.

- Giúp đỡ thì có thể, nhưng việc nhận nuôi cô bé này, ta không đồng ý đâu. – Ông Hàn Tùng An thở dài khuyên nhủ. Khi biết hoàn cảnh cô bé kia éo le như thế, cộng thêm lời năn nỉ từ Hàn Thiếu Nghi, ông cũng động lòng. Huống gì con bé cũng cùng nhóm máu với ông, lại là nhóm máu hiếm. Đây giống như một hiệu ứng đồng cảm, khiến ông cũng không thể nhìn một sinh mạng như thế đi vào chỗ chết được.

Hàn Thiếu Nghi cắn môi, nhưng mà giờ cứu được em ấy mới là quan trọng nhất, vẫn là nên ngậm bồ hòn làm ngọt với ông nội rồi xin xỏ dần:

- Dạ, cháu nghe ông.

- Ừm, biết thế đi. – Nét lạnh lùng bao phủ gương mặt ông. Hóa ra, cơ mặt khó gần này là do di truyền, chiếc gen trội này cũng là do di truyền. Nếu Hàn Nguyên Hi con trai ông còn sống thì thiên hạ đã phải trầm trồ vì cái gen 3 đời càng ngày càng trội kia.

Nhắc đến Hàn Nguyên Hi, ông không khỏi nhớ đến tai nạn máy bay hơn 10 năm trước. Vụ tai nạn thế kỉ một lúc đã cướp đi ba người của một gia tộc lớn như Hàn Gia, điều này làm chấn động cả giới kinh doanh cũng như báo chí hồi ấy. Ngày nhận được tin dữ, một người luôn bình tĩnh trước mọi việc như Hàn Tùng An cũng phải sụp đổ, ông bị đột quỵ và suýt trở thành người thực vật. Cuộc đời ông chỉ trải qua 2 cú sốc duy nhất, một là ngày ông mất Huệ Mai của ông, hai là ngày ông mất con trai, con dâu và cô cháu gái duy nhất của mình.

Cháu gái…

Mắt ông khẽ nhìn đến cô gái nằm bất động trên giường, trong lòng bỗng xao động. Nếu Tiểu Vy của ông còn sống, chắc cũng lớn bằng từng này rồi…

Thời gian Mạch Vy Khánh nằm viện, ông giao hoàn toàn việc này cho Hàn Thiếu Nghi, dù gì đây cũng là nguyện vọng của thằng bé. Lần này ông coi như đang làm từ thiện vậy, có điều lần từ thiện này hơi đặc biệt.

Sáu tháng sau, Hàn Thiếu Nghi báo với ông cô gái kia đã tỉnh rồi, hỏi ông có muốn đến thăm không. Hàn Tùng An đang ngậm trà trong miệng, ngụm trà bỗng dưng đắng ngắt.

- Sức khỏe con bé ổn định rồi chứ? – Ông ôn tồn hỏi.

- Vâng, em ấy vừa tỉnh lại sáng nay. Ông…có muốn đến nhìn em ấy một lần không?

- Để làm gì? – Câu nói này của ông khiến trái tim anh lạnh ngắt. Anh vẫn luôn muốn để ông nhìn thấy em ấy, dù chỉ một lần. Anh khát khao sự đồng cảm và mong muốn đưa cô bé kia về Hàn Gia vẫn chưa bao giờ dập tắt.

Thấy Hàn Thiếu Nghi im lặng, ông cũng ngầm đoán ra ý đồ của anh. Hàn Tùng An thở dài, khẽ day trán:

- Ta đã nói điều này ngay từ đầu. Giúp con bé đó thì được, còn việc đưa nó về Hàn Gia thì cháu đừng nghĩ tới nữa. Hàn Gia không phải là trại trẻ mồ côi.

Những lời nói sắc nhọn của ông như hàng trăm con dao cứa mạnh vào tim anh. Hàn Thiếu Nghi bần thần cúi đầu. Làm sao đây, anh không nỡ bỏ lại em ấy, nhưng cũng không dám trái lời ông nội. Sáng nay em ấy vừa chớm tỉnh, sau đó lại thiếp đi, ánh mắt của cô ấy khiến anh không dám nhìn thẳng. Nó cứ như có một ma lực nào đó khiến anh không dám rời bỏ, không dám để em ấy lại một mình.

Lúc ấy, cậu nhóc đi cùng cô bé kia bỗng hớt hải chạy đến, vừa thở dốc vừa nói:



- Anh, Vy Khánh tỉnh lại rồi. Cậu ấy còn nói chuyện được nữa.

- Thật sao? – Ánh mắt Hàn Thiếu Nghi sáng lên. Lúc sáng con bé có tỉnh lại nhưng rồi lại nhanh chóng lịm đi, bây giờ hẳn sức khỏe đã ổn định hơn nhiều rồi. Anh muốn nói chuyện với em ấy, muốn nghe giọng, muốn nghe em ấy nói…- Chúng ta đi.

Hàn Thiếu Nghi rời đi cùng Lâm Thiên Khánh, trước khi đi hai người còn không quên cúi chào ông nội. Hàn Tùng An thở dài, ông cũng vô cùng tò mò, rốt cuộc cô bé kia mày ngang mũi dọc ra sao mà khiến cháu trai ông quan tâm nhiều đến vậy.

Hàn Thiếu Nghi bước vào phòng, đập vào mắt anh là ánh mắt ngơ ngác của Vy Khánh. Cô đang không hiểu gì, phần mặt bị phẫu thuật có chút đờ đẫn. Cô nhìn thẳng vào người đàn ông đối diện, mặc dù cô không biết đây là đâu và người đó là ai nhưng lại cảm thấy rất đỗi tin tưởng. Chắc do anh đẹp trai.

- Tôi…là ai? – Cô ngớ ngẩn hỏi.

Hàn Thiếu Nghi hơi đơ ra vài giây, kết quả này anh cũng đã được bác sĩ chẩn đoán ngay từ đầu nên cũng không quá bất ngờ.

- Em thật sự không nhớ mình là ai sao?

- Không nhớ.

Lâm Thiên Khánh hết sức hốt hoảng, lao đến như tên bắn, nói như sắp khóc đến nơi:

- Còn tôi? Cậu có nhớ tôi là ai không?

Mạch Vy Khánh nhìn tên trẻ con trước mặt với ánh mắt kì thị. Tuy cô mất trí nhớ nhưng cũng đâu có bị đần. Bản thân mình còn không nhớ là ai thì làm sao mà nhớ cậu ta là ai được.

Nhưng mà cô không có nhiều năng lượng như thế để tranh cãi với tên kia, nên chỉ ngước mắt nhìn rồi nhẹ nhàng lắc đầu.

Ngoài cửa kính, tay Hàn Tùng An đã run run. Đôi mắt kia rõ ràng, rõ ràng là Huệ Mai của ông. Đã hơn 40 năm qua nhưng ông không thể nào quên được ánh mắt ấy. Nó biết nói và đẹp mê hồn.

Không nghĩ gì nhiều hơn được nữa, Thiếu Nghi nói đúng, khi nhìn thấy con bé, ông sẽ xuất hiện ngay cảm giác thân thuộc. Ông nghĩ, việc nhận nuôi con bé cũng không phải là điều gì đó không thể như trước nữa.

Ánh mắt của Mạch Vy Khánh chạm vào người đàn ông lớn tuổi ngoài cửa. Cô cứ nhìn ông chằm chằm. Mũi ông cao ghê, mà hình như cô đã nhìn thấy cái mũi này ở đâu rồi…

Thấy cô cứ nhìn ra ngoài cửa, Hàn Thiếu Nghi cũng hướng mắt ra ngoài. Anh giật mình khi thấy ông nội đang đứng đó, nét mặt khác hẳn. Hàn Tùng An biết mình bị phát hiện thì cũng bình tĩnh đi vào.

- Cháu thấy ổn hơn chưa? – Ông điềm đạm hỏi.

Không biết vì sao Vy Khánh cảm thấy vô cùng có thiện cảm với ông ấy. Cô mỉm cười đáp lại – một nụ cười mà rất nhiều tháng vừa qua không hiện hữu trên gương mặt cô:



- Dạ, vẫn còn hơi mệt một chút nhưng cũng ổn hơn rồi ạ.

- Vậy thì tốt. – Ông như bị hút vào nụ cười trong trẻo của con bé. Lúc nó cười lên càng giống Huệ Mai hơn nữa, ánh mắt cong cong híp lại thành hình lưỡi liềm khiến người ta cảm thấy rất thoải mái.

Cô ngập ngừng:

- Thứ cho cháu hỏi cái không phải nhưng mà…cháu không nhớ gì cả. Ông…là ai thế ạ…

Bầu không khí rơi vào trầm tư trong vòng vài phút, Hàn Thiếu Nghi nhìn chằm chằm ông nội. Anh đang không biết ông sẽ nói những gì, khi nãy ông rất kiên quyết, không biết lời nói của ông sắp tới có làm tổn thương đến con bé hay không.

Mãi không thấy câu trả lời từ phía ông nội, tất cả đều cảm thấy vô cùng gấp gáp. Hàn Thiếu Nghi không đợi được đến bao giờ ông mới nói nên vội đỡ lời trước:

- Đó là ông nội của anh.

Cô bé trên giường bệnh gật gù, rồi lại hỏi:

- Nhưng mà anh là ai thế?

- Anh…- Hàn Thiếu Nghi không kìm được, hướng ánh mắt nhìn ông nội. – Anh là…

- Nó là anh trai cháu. – Hàn Tùng An điềm tĩnh đáp.

Khỏi phải nói Hàn Thiếu Nghi đã bất ngờ đến mức nào. Anh thậm chí còn không dám tin vào tai mình. Ông nội vừa nói…anh…chính là anh trai của con bé?

Vậy tức là…

- Anh trai sao ạ? – Đôi mắt tròn xoe của cô mở to hết cỡ. Trông cô và người anh trai kia có vẻ chẳng có chút liên quan gì đến nhau. Anh ta cao ráo, da còn trắng, mắt một mí nhưng lại cuốn hút. Nhất là cái mũi kìa…mũi cô cũng không phải thuộc dạng thấp, nhưng mọc từ trên trán xuống và thẳng tắp như thế kia thì cô xin đầu hàng.

- Bác sĩ nói cháu bị mất trí nhớ tạm thời. – Giọng Hàn Tùng An bình thản như thể ông đang nói sự thật. – Không sao, chúng ta từ từ làm quen lại. – Ông xoa xoa đầu cô dịu dàng. – Chúng ta họ Hàn, ta tên là Hàn Tùng An.

Sau đó, ông nhìn Hàn Thiếu Nghi, ý nói đã đến lúc anh nên giới thiệu về mình rồi. Anh tuy vẫn chưa hoàn hồn vì sự thay đổi chóng mặt của ông nội nhưng vẫn nhận ra. Thế là, bằng nét mặt trang trọng nhất có thể, anh nói với cô:

- Em là em gái của anh, em gái của Hàn Thiếu Nghi, nhớ rõ nhé. Nào, chúng ta về nhà nào.