Oan Gia Ngõ Hẹp, Tôi Muốn Yêu Chắc

Chương 47: Tôi khoẻ hơn cậu biết không?



Ba người bọn họ tán gẫu đến trời tối mới chịu rời khỏi quán bar. Tuy hắn có uống nhiều hơn bình thường nhưng hắn còn đủ tỉnh táo để lái xe về nhà

Hắn mở cửa bước vào trong nhà, mọi thứ đều tối om hắn lò mò tìm lấy công tắc điện, may mắn cũng tìm thấy

Bước chân hắn loạng choạng đi lên lầu đột nhiên lại dừng trước cửa phòng cô, hình như là cô chưa ngủ đèn trong phòng vẫn còn sáng.

Hắn nhíu mày, giờ đã khuya như vậy còn chưa chịu đi ngủ,hắn chần trừ đứng trước cửa phòng đưa tay lên rồi lại bỏ xuống có ý định xoay người rời đi nhưng lại xoay người trở lại hít thở một cái thật sâu rồi gõ mạnh vào cửa.

“ Cốc…Cốc”

Doãn Đình thoáng chút giật mình đã khuya như vậy ai lại gõ cửa đến phòng cô giờ này, trong lòng có chút lo sợ. Cô đi đến cầm cái con dao gọt bút chì cầm lấy giấu sau lưng từ từ đi đến mở cửa

Cửa vừa mở, ngón tay báu chặt lấy con dao sau lưng liền thả lỏng

“ Là cậu à”

Hắn nhăn nhó khó hiều “ Không phải tôi thì là ai?”

“ Khuya vậy rồi, không về phòng ngủ mà đến đây tìm tôi có chuyện gì?”

Ánh mắt hắn đảo một vòng bên trong phòng, cô đưa mắt nhìn theo “ Nhìn gì?”

“ Cậu cũng biết khuya rồi sao không chịu đi ngủ, bật đèn sáng như vậy làm sao người khác có thể ngủ được?”

Lạ thật? Nhà họ Lưu giàu như vậy đương nhiên phòng phải có ngăn cách chứ?

“ Lưu Gia mỗi phòng đều có ngăn cách làm sao ánh sáng đèn phòng tôi lại chiếu qua phòng cậu?”

Dứt lời không đời hắn đáp lại liền nhanh chóng đóng cửa muốn kết thúc cuộc đối thoại này ngay lập tức. Nhưng làm sao cô có thể nhanh bằng hắn, hắn lại lấy tay đỡ cánh cửa rồi nói

“ Tôi đói bụng rồi, cậu xuống nấu mì cho tôi đi?”

Mi tâm chợt giật giật nhìn hắn “ Tôi?” Tay chỉ vào người mình

Hắn gật đầu “ Ừm phải!”

Cô khịt khịt mũi rồi cười nhẹ “ Không!”

Cô dùng sức kéo cảnh cửa, hắn gằn giọng nói “ Tôi từng cứu cậu đấy nhé!”

Cô nghe thấy liền lập tức thả tay. Phải! Cô chịu thua hắn, đúng là cái tên ấu trĩ dùng cách này để trục lợi cho mình mà. Kiếp trước cô mắc nợ hắn, kiếp nay ông trời bắt cô trả lại!!

“ Được, cậu xuống dưới đợi tôi một chút”

Vẻ mặt hắn hài lòng, nhắc nhở “ Nhớ xuống đấy nếu khồng…”

“ Biết rồi!” Cô hét lớn

[…]

Một lát sau cuối cùng cô cũng chịu bưng tô mì nóng hổi đặt lên trên bàn cho hắn. Không chịu uỷ khuất nhìn hắn nói

“ Cậu ăn nhanh đi!”

Hắn không nói gì nhận lấy tô mì từ tay cô, cầm đũa ăn một cách ngon lành. Cô không thèm để tâm đến hắn mà cầm lấy điện thoại làm tiếp công việc của mình còn đang dở dang

Hắn đột nhiên ngẩng đầu lên tiếng “ Cậu đang tìm triển lãm tranh à?”

“ Sao cậu biết?”

“ Khi nãy cậu nấu mì tôi tình cờ có nhìn thấy trên điện thoại thôi”

Hắn dứt lời buông đũa, tay rút khăn giấy trên bàn chùi miệng. Chậm rãi nói “ Nói cho cậu biết triển lãm Từ Lãnh rất khó mua vé, khuyên cậu nên từ bỏ ý định đó đi”

Doãn Đình trợn mắt nhìn hắn, đặt điện thoại xuống bàn “ Cậu quen Từ Lãnh sao?”

“ Không những quen còn thân là đằng khác”

Doãn Đình trong bụng như mở cờ, liền mấp mé “ Cậu có thể giúp tôi đặt vé có được không?”

Hắn lạnh nhạt cắt quản “ Không!”

“ Tại sao?”

Hắn khoanh tay dựa vào ghế “ Tại sao tôi phải giúp cho cậu, tôi được lợi gì đây?”

“ Nhỏ mọn, không giúp thì thôi tôi tự tìm cách vậy” dứt lời cô đứng dậy rời khỏi

Hắn cũng chẳng níu kéo cô ở lại ngồi nhìn cô rời đi rồi mới đứng dậy dọn dẹp vừa bày lúc nãy

[…]

Sáng hôm sau, Doãn Đình đang chợp mắt ngủ say thì đột nhiên điện thoại bên cạnh đột ngột reo lên liên hồi. Hai mắt nheo lại nhìn thấy tên mặt lạnh xuất hiện trên màn hình, sáng sớm đã gọi đến

Giọng ngái ngủ trả lời “ Có chuyện gì?”

Giọng nói cộc lốc bên đầu dậy truyền đến “ Mau dậy đi, Từ Lãnh không rảnh sáng sớm đứng đợi cậu tới đâu”

Cái tên quen thuộc kích thích não bộ cô liền bật người tĩnh dậy “ Cậu nói thật không?”

“ Cho cậu 10 phút ăn mặc đàng hoàng rồi bước xuống đây” nói xong liền cúp máy

Cô vội vàng lật tung mền gối chạy vào nhà vệ sinh để chuẩn bị. Trong lòng vừa vui vừa chửi thầm tên ác ma kia, không nói không rằng không nói trước sáng sớm lại bắt cô chạy xuôi chạy ngược như vậy

[…]

Hắn nhìn đồng hồ rồi liếc nhìn Doãn Đình đã ăn mặc chỉnh tề “ Cậu trễ 2 phút rồi đấy”

Cô liếc hắn “ Mới có 2 phút thôi đừng có mà càm ràm”

Hắn không thèm đoi co, lập tức xoay người “ Đi thôi”

Cô vừa đi vừa nhìn hắn “ Sao cậu ăn mặc ít vậy? Không sợ lạnh à”

Hắn dừng lại quay lưng che chắn trước mặt cô “ Sức khoẻ của tôi còn tốt hơn cậu rất nhiều đó có biết không”

Doãn Đình khoanh tay, nghiêng đầu “ Để tôi xem lúc đó cậu mà bệnh thì tự lo! Đừng có gọi cho tôi biết chưa!”

Nói xong cô liền lách qua người hắn mà đi trước, hắn đi đằng sau khoé một bất giác cong môi lên mỉm cười