Oan Gia Ngõ Hẹp

Chương 15



Ta mang theo Lâm Nhiên mới vừa đi vào cánh rừng được vài bước, chợt nghe thấy một trận tiếng thở dốc, hòa với tiếng “Ưm ưm a a” thi thoảng vang lên, chúng ta chợt sửng sốt, sau đó ta hoàn hồn lại đầu tiên, ba chân bốn cẳng nhảy tới núp sau một thân cây, quay đầu lại nhìn Lâm Nhiên, hắn vẫn còn vẻ mặt mờ mịt đứng ngốc ở nơi đó, ta liền kéo lấy tay hắn lôi vào trốn chung…

“Để làm chi a?” Hắn bất mãn hỏi ta…

Ta bĩu môi, hắn nghi hoặc liếc mắt theo đường nhìn của ta, đầu tiên là ngẩn người, sau đó thẹn quá thành giận quay đầu lại hung hăng nhìn chằm chằm ta: “Cô muốn mời tôi ăn hay xem cái này? Không có ý tứ, tôi còn không có thèm khát đến tình trạng này đâu!”

Ta ngất…

“Không phải không phải, anh nói nhỏ chút đi, tôi vốn là muốn dẫn anh đi qua cái rừng này cho mau, không ngờ lại đụng phải đôi uyên ương này. Anh không nên cử động a, vạn nhất họ phát hiện thì xấu hổ lắm…”

Lâm Nhiên trừng ta: “Vậy cố trốn ở chỗ này nhìn trộm sẽ không xấu hổ đúngkhông?”

Ta buông tay ra: “Anh có thể không xem mà.”

Không xem thì không xem, nhưng sao có thể cấm “thanh âm” truyền tới, mà lại còn rất là kịch liệt nữa chứ… tiếng thân thể trên mặt đất lăn qua lăn lại, tiếng hai người gặm cắn môi nhau, còn có tiếng rên rỉ mất hồn người “Ưm ưm a a” cực kì sống động…

Ta cùng Lâm Nhiên sóng vai đứng sau gốc cây hòe già, càng nghĩ càng thấy bầu không khí thật xấu hổ. Trước đây cũng không phải chưa từng cùng An Hảo gặp chuyện như thế tình này, khi đó hai chúng ta chỉ cảm thấy hưng phấn không gì sánh được, làm gì có chuyện bối rối như vậy. Nhưng mà hôm nay cùng Lâm Nhiên chung một chỗ, ta rốt cục ý thức được, bên cạnh ta đó là một nam nhân a, cùng một nam nhân xem tiết mục đặc sắc “kịch liệt” như vậy, xác thực là có điểm —— rất kích thích nha!

Ta đương miên man suy nghĩ, Lâm Nhiên vung cánh tay: “Cô ở chỗ này nghe đi, tôi đi đây!”

Ta vội vàng kéo hắn lại: “Hiện tại đi ra ngoài, vạn nhất để cho bọn họ phát hiện làm sao bây giờ?”

“Phát hiện thì phát hiện! Dù sao người không mặc quần áo cũng không phải tôi!”

Chúng ta còn đang do dự giằng co, chợt nghe thấy ngoài bìa rừng có người hét lớn một tiếng: “Nè, bên kia đang làm gì đó!?”

Ta hoảng hồn sợ đến run rẩy, theo bản năng la lên: “A?” .

Vừa nói xong lập tức muốn bạt mình một cái tát tai!

Vốn Ban giám hiệu đối với chuyện tình của “Uyên ương lâm” vẫn đều là mắt nhắm mắt mở cho qua, thế nhưng năm ngoái có một vị lãnh đạo mới tới nhậm chức, lập tức đôn đốc cải tổ lại trường học, thành lập một nhóm các giám thị chuyên môn tuần tra trong trường, lúc bắt đầu thì rất hăng hái ngày ngày kiểm tra ký túc xá đến gà bay chó sủa, xem có ai đêm khuya không ngủ lén lúc ở “Uyên ương lâm” làm trò hay không, sau lại từ từ cũng thoái trào, chuyện đâu lại vào đó.

Thế nhưng người đã không may, thực sự là uống nước cũng mắc nghẹn, nam nữ diễn viên chính thì chạy thoát, mà người nhìn lén như chúng ta đây lại bị tóm gọn.

Ta vừa mới “A” một tiếng, lập tức có một lão sư cầm đèn pin hướng thẳng tới chỗ ta cùng Lâm Nhiên mà đến.

“Trời còn chưa tối hẳn mà ở chỗ này làm gì? !” lão sư nọ nheo lại con mắt đang bắn phá như ngư lôi, nhìn chằm chằm ta cùng Lâm Nhiên

“Cái kia, không phải…” Ta vừa định giải thích, lão sư vung tay lên ngăn lại ta, đẩy gọng kính trên sống mũi, nhìn nhìn ta, lại nhìn nhìn Lâm Nhiên, từ trong lỗ mũi “Hừ” một tiếng: “Nam sinh này thật ra lớn lên “nhân mô cẩu dạng”, cậu tưởng bộ dạng cậu nghiêm chỉnh như thế thì sẽ không giống người làm chuyện sai trái sao?!”

Phốc… Lão sư ngài thực hảo làm sao, ta vô số lần muốn mắng hắn như vậy, đáng tiếc vì khiếp sợ uy quyền của đại boss mà không dám mở miệng, hôm nay ngài thực sự là nói ra tâm lý của ta!

Lâm Nhiên vừa nghe lời này, sắc mặt trong tích tắc thay đổi: “Tôi không phải…”

“Cái gì mà không phải a? ! Còn cô nữa! Chậc chậc, tiểu cô nương, lớn lên có xấu xí thì cũng không đến mức gặp trai con trai đẹp mặt một tí liền dán lên người hắn như vậy a! Cô có nghĩ tới tương lai sau này chưa? Không có tương lai bây giờ cô cứ dán lấy hắn thì có cái rắm dùng a!”

Ta… Lão sư ngài thực sự là oan uổng ta ==!

“Tụi em không phải…” .

“Cái gì mà không phải! Bị bắt tại trận còn dám nói không phải sao! Còn muốn thế nào mới là đúng đây? Không phải là muốn tôi bắt gian ngay tại mặt đất mới tính là có đúng hay không a?”

Ta ngã rầm! Chúng ta thì có làm cái gì mà “tại trận” chớ? Đơn giản chính là lão sư ngài lúc đi tới thì ta đương cầm lấy cánh tay Lâm Nhiên không cho hắn đi ra ngoài mà thôi. Đột nhiên trong đầu ta lóe lên một tia sáng, thử hỏi: “Lão sư, thầy biết em sao?”

Lão sư nọ trợn mắt nhìn ta: “Trong trường nhiều sinh viên như vậy, sao tôi có thể biết hết được a?”

Lòng ta vui vẻ, chỉ vào Lâm Nhiên hỏi tiếp: “Vậy lão sư thầy biết hắn sao?”

Ông thầy trừng ta thêm cái nữa: “Nam sinh này lớn lên cũng không tệ lắm, nhưng cũng không đến mức bởi vì vậy mà tôi sẽ biết! Tôi nói cho cô cậu biết, không nên âm mưu dựa vào quan hệ mà trốn tránh trách nhiệm, hai người đi theo tôi mau…”

Ta kéo lấy cánh tay Lâm Nhiên: “Chạy!” hai người liền chạy hết tốc lực. .

Lão sư nọ còn đứng ở nơi đó nhất thời không kịp phản ứng, chờ chúng ta chạy thật xa, mới bừng tỉnh đại ngộ một bên kêu một bên đuổi theo: “Ai ai, hai em làm gì? Mau dừng lại cho tôi!”

Xí! Kẻ ngu mới đứng lại nha! Nếu hai chúng ta ngài đều không nhận ra, ta đây không chạy còn chờ cái gì nữa! Ta từ nhỏ công phu bỏ trốn rất nhanh, Lâm Nhiên thể lực cũng coi như không tồi, lão sư nọ rất nhanh đã bị chúng ta bỏ xa, vừa quẹo vào một chỗ ngoặt, đã không thấy tăm hơi.

Ta với Lâm Nhiên đứng ở ven đường, thở hồng hộc, trừng mắt nhìn nhau một lát, đều cười ồ lên. Lâm Nhiên cho dù thở hổn hển, vẫn là một bộ dạng phong lưu phóng khoáng: “Phương Nam, biết ưu điểm lớn nhất của cô là gì không?”

“Gì?”

“Ngày nào ở cùng một chỗ với cô, ngày hôm đó thật giống như xem hài kịch, mọi ưu sầu áp lực đều biến mất, cô cõ lẽ sinh ra để làm diễn viên hài.”

“Cảm tạ Lâm tổng khích lệ, nếu khả năng của tôi lớn lao như thế, anh có thể tăng lương cho tôi được không?”

Lâm Nhiên cười hắc hắc: “Cho cô cái cột cô liền leo lên trên đầu à? Hừ, đường đường Lâm Nhiên tôi đây lại bị người ta truy như ăn trộm trốn chui trốn nhủi, tháng này tiền thưởng của cô không có!”

Ta nhất thời kinh hãi: “A, Lâm tổng không phải như vậy chớ!” .

Đang nói, dưới chân đột nhiên trẹo một phát thiếu chút nữa ngã quỵ —— trật chân rồi!

Để đi hẹn hò, hôm nay ta đi một đôi giày gót nhọn, bước đi thì không có vấn đề gì lớn, thế nhưng ta vừa chạy bán sống bán chết, gót giầy xiêu vẹo, mà vừa rồi quá kích động theo bản năng giậm chân một cái, liền trực tiếp hi sinh. Thấy ta “A” một tiếng ngồi xổm xuống, Lâm Nhiên cũng có chút khẩn trương hỏi gấp: “Làm sao vậy?”

“Sái chân rồi.”

Hắn ngồi xổm xuống nhìn một chút: “Hình như bắt đầu sưng lên rồi, còn có thể bước đi không?”

Ta thử giẫm giẫm, á!

Lâm Nhiên có hút hả hê nhìn ta: “Đáng đời, ai bảo cô hôm nay chưng diện, lại còn đi giày cao gót!”

Ta trừng mắt nhìn hắn, con bà nó, ta thích chưng diện, quan ngươi cái rắm! Thế nhưng hiện tại làm sao bây giờ, xe của Lâm Nhiên đậu ở phía đông trường học, cách chỗ này một quãng xa a…

Vì vậy ta trừng Lâm Nhiên, xong lại nhìn chân mình, nhìn nhìn Lâm Nhiên, lại nhìn nhìn xuống chân. Hắn bị ta xem cả người sợ hãi, cách xa ta một thước, nheo mắt phòng bị hỏi: “Cô muốn gì đây? Có phải —— muốn tôi cõng cô không?”

Ta cười gượng hai tiếng, khụ khụ, bị xem thấu a. .

Lâm Nhiên “Hừ” một tiếng, miết mắt nhìn ta: “Mơ tưởng! Tự nhảy lò cò đi! Trật một chân không phải còn có chân kia sao? Người nào đó không phải học Không Thủ Đạo rất có công phu sao, đi một chân khẳng định cũng không khó mà.”

Ặc, ta học chính là Không Thủ Đạo, cũng không phải Kim Kê Độc Lập!

Lâm mỗ nhân nhìn ta cực kì hả hê ưỡn ngực ngẩng đầu bước đi phía trước, mà ta phải xách đôi giày khập khiễng theo ở phía sau.

Mới vừa đi không xa, mấy nữ sinh từ bên người chúng ta lướt qua, các nàng nhìn ta, sau lại nhìn Lâm Nhiên, một trận thanh âm rù rì mà ta cùng Lâm Nhiên đều có thể nghe được rõ ràng truyền tới. .

“Ai ai, cậu xem nữ sinh kia có phải bị sái chân hay không a?” .

“Đúng vậy, khập khiễng thế kia…”

“Vậy sao bạn trai cô ta lại đi phía trước mặc kệ cô ấy a?” .

“Hay a hay a, nhìn lớn lên nhân mô cẩu dạng, sao có thể nào làm chuyện không đáng mặt đàn ông như thế a?”

“Hay hay a…” .

Ôi, những tỷ muội không quen biết kia, các ngươi thật sự là thông minh sắc sảo a, hoàn toàn nói ra tâm lý của ta a! Thế là, nguyên bản nội tâm hậm hực lúc này chiếm được hư vinh cực đại, chân phảng phất cũng không có đau nhức như vậy nữa. Trái lại Lâm Nhiên, nguyên bản đương cao ngạo ngẩng đầu nay đã cứng ngắc, trên mặt một bộ như bị ăn phân.. .

Lâm Nhiên thấy ta vẻ mặt vui sướng, trợn to mắt trừng ta: “Còn không đi nhanh lên một chút! Lề mề cái gì!”

Ta đáp ứng một tiếng, nghẹn cười muốn nội thương.

Vừa mới đi tới một khoảng sân rộng, mấy tên nam sinh uống rượu say xỉn nghiêng nghiêng ngả ngả đi tới. Hàng năm gần đến thời gian tốt nghiệp của sinh viên năm tư, trong trường đều diễn ra một tràng cảnh hài kịch như thế: mặc kệ là trai hay là gái đều uống rượu đến ngã trái ngã phải, ngồi xuống vệ đơờng gào khóc om sòm, lại có người đứng dưới ký túc xá nữ cả tiếng đồng hồ điên cuồng gào thét tên mỗ nữ nào đó, biểu đạt thâm tình bốn năm chưa dám thổ lộ.

Rõ ràng mấy tên này cũng cùng cảnh ngộ, vừa nhìn đã biết uống say mèm. Liếc mắt thấy ta với Lâm Nhiên, một người trong bọn họ “Ai u” một tiếng vỗ đùi chỉa vào người ta nói: “Có em gái! Muội, muội muội à, ca ca bốn năm đại học chưa từng biết yêu là gì, anh vừa phát thệ xong, nếu như anh nhắm mắt sau mở mắt ra thấy chính là con gái thì, vô, vô luận là ai cũng sẽ bắt về làm bạn gái! Kết thúc cuộc đời độc thân! Thế nào hả muội tử, vứt cái tên “tiểu bạch kiểm” đó đi ~ cùng ca ca đi thôi? Ca, ca ca khao em… uống loại rượu cay nổi tiếng nhất!”

Ta 囧. Đại ca, ngài coi như là muốn giữa đường lừa được bạn gái, cũng không cần nói hệt như thổ phỉ đi bắt áp trại phu nhân chứ? Tốt xấu ta đều đã tiếp thu nền giáo dục đại học bốn năm, ngài nói như thế sao lừa gạt được ai?

Hai người nam sinh bên cạnh cũng cười ồn ào: “Hay hay! Muội tử em đi theo bọn anh đi!” Nói xong tiến đến kéo lấy ta.

Ta còn không có mở miệng, Lâm Nhiên bên kia liền bạo phát: “Cậu nói ai là tiểu bạch kiểm? !”

Nam sinh nọ đẩy vai Lâm Nhiên: “Tránh ra tránh ra! Cẩn thận ca ca đánh cậu a! Khuôn mặt này nếu bị hủy sau này khó có thể tìm phú bà a!”

Phốc… Ca ca ngài thật có tài, Lâm Nhiên tìm phú bà… Khụ khụ… .

“Cậu nói cái gì?” Lâm Nhiên phảng phất có điểm nổi giận, nheo mắt đi tới phía trước, quay đầu nói với ta, “Cô đứng đó…”

Thế nhưng ta vừa thấy vị huynh đệ nọ tới bắt lấy cổ tay ta, theo bản năng liền gập cái chân bị trật lại, dùng đầu gối húc vào bụng hắn, sau đó khuỷu tay nện một cú lên lưng —— anh trai đã say tới bảy phần kia lập tức nằm rạp dưới đất.

Ngay lúc chúng ta mắt to trừng mắt nhỏ, Lâm Nhiên đột nhiên bạo phát, một tay kéo ta đương nhìn hắn túm ra phía sau, sau đó trên người anh trai đang nằm úp sấp trên mặt đất hung hăng đấm cho hai quyền —— ca ca nọ lăn lộn trên mặt đất bắt đầu gào khóc như giết heo.

Lâm Nhiên hoàn toàn không thèm nhìn hắn, quay đầu lại tàn bạo nhìn thẳng ta cất tiếng rống: “Ai cho cô nhảy ra? ! Ai cho cô nhảy ra chứ hả? ! Nữ nhân của Lâm Nhiên tôi vĩnh viễn đều phải đứng ở phía sau để tôi bảo vệ!”

. . .

Giờ khắc này, mọi âm thanh đều ngưng đọng, giờ khắc này, vạn vật lặng ngắt như tờ, giờ khắc này, ánh trăng sáng xuyên qua kẽ lá chiếu rọi, giờ khắc này, trời đất như hòa vào làm một. . . ( khụ khụ, lạc đề)

Ta nhéo mặt mình —— đau! Vậy là, ta không có mộng du a —— vậy là, chuyện vừa phát sinh là thật ư? ! Ta có điểm ngẩn người, có điểm sững sờ, có điểm giật mình, có điểm ngốc, có điểm —— bay mất hồn vía!

Nữ nhân của tôi—— đây là. . . Biểu lộ sao?

Má ơi, ta, ta, ta kiện, kiện tráng như thế dĩ nhiên cũng bị —— sét đánh tới rồi! ! !

Trong tiểu thuyết, kịch truyền hình, thiếu nữ chân heo được tỏ tình đều là phản ứng gì đây? Ngượng ngùng? Thất kinh? Bình tĩnh tiếp nhận? Hai mắt đẫm lệ lưng tròng? Không thể tin tưởng? Ta không ngừng thử biến hóa biểu tình trên mặt, nhưng chung quy nghĩ thế nào cũng không đúng. Mà đối diện Lâm Nhiên trên mặt cũng hết một trận xanh mét lại một trận đỏ bừng.

Đột nhiên một trận cười ha ha đánh vỡ không khí im lặng vắng vẻ quỷ dị này. Anh trai nằm úp sấp trên mặt đất một bên nện đất một bên chỉa vào người của ta cùng Lâm Nhiên cười điên cuồng: “Ha ha ha ha, bọn ngươi nhìn xem, hai người kia một người mặt vặn vẹo như bị trúng gió độc, một người trên mặt xanh xanh đỏ đỏ hệt như bảng pha màu, thực sự là hai tên cực phẩm a ha ha ha ha!”

= =+

Đại ca, ngài bị ăn đòn nằm bẹp trên mặt đất mà còn có sức sống như thế, thật khiến ta muốn đánh ngươi a —— quả nhiên, không đợi ta động thủ, Lâm Nhiên thẹn quá thành giận tiến lên bổ thêm một cước, thế là bạn trai nọ nằm lăn ra bắt đầu rống tiếng mổ heo. Trong lòng ta thầm kêu một tiếng: đá rất hay! Lâm Nhiên lúc này lại vẫy cũng không vẫy ta, ngẩng đầu ưỡn ngực – hùng dũng oai vệ – khí phách hiên ngang sải bước đi.

Ta nhìn bóng lưng tiêu sái của hắn khóc không ra nước mắt —— đại ca, ngài nỡ ném người bệnh như ta sao? Ở đây cách chỗ ở của ta rất xa rất rất xa a!