Lúc bốn cô gái kia nghe Dạ Uyển nói như vậy liền ngượng ngùng quay trở lại vào nhà, lúc đó Lý Hàn mới nắm tay Tư Tiểu Thất đi vào, còn Vũ Dụ Bạch lại nắm lấy bàn tay của Quan Vi Duyệt bước thẳng ra ngoài. Lúc đó, cô gái duy nhất không quấn lấy Bắc Nhạn nhìn thấy anh bước đi liền không nhịn được mà lên tiếng
- Vũ tổng, anh đi đâu vậy?
- Đúng đó Dụ Bạch, vào nhà đi chứ?
Quan Vi Duyệt định kéo tay anh lại rồi hỏi chuyện, nhưng anh không để ý đến cô chỉ nắm chặt lấy tay của cô rồi bước ra ngoài. Đi được một đoạn thì cô ngước lên nhìn anh
- Anh sao vậy?
- Quá bẩn mắt, không thích hợp ở lại. Ngoan, hôm nay chúng ta ở khách sạn, ngày mai anh sẽ cho người dọn dẹp lại nhà cho chúng ta.
- Anh có nhà?
- Ừ
Chợt Quan Vi Duyệt cảm thấy câu hỏi của mình thật sự quá ư là dư thừa đi. Anh là ai chứ? Anh là Vũ Dụ Bạch, là phó tổng của Tập đoàn Quốc tế Vũ thị, không chỉ vậy anh còn con trai cưng của Vũ Đổng và Ảnh hậu Trang, cháu trai cưng của ba nhà Vũ - Tuyệt - Trang. Đừng nói là nước M, cô thoạt nghĩ chắc chắn ở những nước khác anh cũng có nhà.
Khi Quan Vi Duyệt và Vũ Dụ Bạch đến một khách sạn bảy sao, thì anh và cô lấy chung một phòng. Lúc đầu Quan Vi Duyệt chỉ nghĩ đơn giản là chỉ ở một đêm, ngày mai cũng chuyển chỗ. Nhưng tối đến, Quan Vi Duyệt nằm dài trên chiếc giường rộng lớn trằn trọc không ngủ được. Cô liền đưa mắt nhìn về phía sofa, anh vẫn còn thức để làm việc. Cô nhìn anh một lúc rồi quyết định bước xuống giường đến bên cạnh anh, ngồi xuống
- Sao còn chưa ngủ?
- Em không ngủ được.
Vũ Dụ Bạch dừng lại bàn tay đang gõ bàn phím kia lại, ngước mắt nhìn cô. Cô gái này thật sự xinh đẹp, cho dù cô không tươi tắn quá nhiều nhưng anh lại thích dáng vẻ của cô hiện tại. Vũ Dụ Bạch đặt laptop sang một bên.
Đột nhiên cơ thể của Quan Vi Duyệt cảm thấy thật nhẹ tênh, cô nhìn anh... Cái tên mặt lạnh này lại định làm gì thế nhỉ? Chưa để cô mở miệng hỏi thì Vũ Dụ Bạch đã bế cô lên giường, đôi mắt của cô liền trừng to. Khi anh đã an ổn đặt cô lên giường rồi liền mỉm cười nhìn cô.
- Ngủ đi, muộn rồi. Ngày mai chúng ta sang nhà khác. Cố gắng đêm nay.
Giọng nói của anh không còn lạnh nhạt như lúc sáng nữa, thay vào đó là sự dịu dàng, nhẹ nhàng còn rất ấm áp. Quan Vi Duyệt mở trân mắt nhìn anh, nhưng cô chỉ nhận lại một nụ hôn phớt nhẹ lên trán của mình.
- Ngoan, ngủ đi. Anh làm việc.
Lúc Vũ Dụ Bạch định xoay người bước đi thì bàn tay nhỏ xinh của cô lập tức nắm anh lại, Vũ Dụ Bạch nhìn cô, mày kiếm khẽ nhíu lại
- Anh... Không ngủ sao?
Vũ Dụ Bạch im lặng, từ từ cúi người về phía cô, hôn nhẹ lên tai của cô rồi nói
- Em hi vọng anh sẽ không ngủ sao? Nếu em còn không ngủ... Thì chúng ta làm việc khác.
Vành tai của cô bị anh kích thích như vậy liền đỏ lên, gương mặt của cô cũng sớm bị anh trêu chọc thành quả cà chua mất rồi. Lúc Vũ Dụ Bạch định rút đầu lại thì lại có một vòng tay ôm lấy cổ của anh, kéo xuống. Đôi mắt của Quan Vi Duyệt rất kiên định nhìn anh, nhưng đối với Vũ Dụ Bạch... Ánh mắt hiện tại của cô chính là đang khiêu gợi "anh ăn cô", Vũ Dụ Bạch không nghĩ nhiều, anh cúi người hôn lấy cánh môi mỏng của cô.
Khi bị anh hôn, Quan Vi Duyệt cảm thấy rùng mình nhẹ rồi vẫn đáp trả anh một cách nhiệt tình. Vũ Dụ Bạch càng hôn càng hung tàn, anh dường như muốn đem tất cả những gì có trên người của Quan Vi Duyệt đem nuốt vào bụng. Bất chợt trong khoang miệng truyền đến một vị tanh của máu, là Quan Vi Duyệt cắn anh. Nhưng Vũ Dụ Bạch không có ý định dừng lại, anh dùng một tay đặt sau gáy, còn một tay liền mân mê chui tọt vào áo của cô.
Quan Vi Duyệt giật mình rồi đẩy anh ra, nhưng lực bất tòng tâm... Anh cao hơn cô rất nhiều, còn rất to lớn, cho dù trước kia cô có học võ giỏi bao nhiêu thì cũng vô ít. Trong miệng của Quan Vi Duyệt rất muốn mắng anh là biến thái, bại hoại. Nhưng những gì mà cô phát ra chỉ còn là nhưng tiếng ư ư khiêu khích thú tính trong anh bộc phát.
Một lúc sau, Vũ Dụ Bạch mới buông tha cho cô, khi cảm nhận được không khí thì gương mặt của cô đã sớm đỏ lên. Lúc nảy bị anh hôn điên cuồng như vậy thật sự cô không hít thở được. Nhưng Quan Vi Duyệt vẫn chưa kịp lấy lại tinh thần thì cô bắt đầu cảm thấy quần áo trên cơ thể đang dần biến mất. Khi cô hoàn toàn tỉnh táo thì đã nhìn thấy bản thân đang trần như nhộng. Cô ngước lên nhìn anh, trạng thái của anh hiện tại... Cũng là không có gì vướng lại trên người, cô có thể thấy rõ... Thân hình hoàn hảo của anh.... Chợt Quan Vi Duyệt nhìn anh... Chẳng lẽ....
Lúc nhìn thấy gương mặt hốt hoảng nhưng không dám tỏ ra sợ của cô thì anh chỉ nhếch môi mỉm cười. Sao một lúc thì anh thì thần vào tai cô
- Sau hôm nay, em là người của anh.
Chưa để Quan Vi Duyệt hiểu rõ tình hình hiện tại, cô cảm thấy trong cơ thể của mình có gì đó đang tiến vào rất mạnh mẽ, nó như muốn xé toạc người cô ra. Đôi mắt của Quan Vi Duyệt bắt đầu ẩm ướt, khi nhìn thấy cô rơi lệ, Vũ Dụ Bạch chỉ dịu dàng hôn lên mắt của cô, rồi lại nhẹ nhàng luân động.
- Ư.... Bạch... Dụ Bạch...
Vũ Dụ Bạch cúi người ôm lấy cô, khóe môi nhếch lên, thì thầm vào tai của cô
Dường như thú tính trong Vũ Dụ Bạch đã bị ba chữ "Em yêu anh" của Quan Vi Duyệt kích động mà càng làm càng mãnh liệt. Thật sự Quan Vi Duyệt chưa dám nghĩ đến việc trao thân cho anh, nhưng cô không biết lí do gì mà cô rất tin tưởng anh... Sự tin tưởng hoàn toàn là tuyệt đối. Cô cam tâm tình nguyện.
Khi anh đang chìm đắm trong sự đê mê mà Quan Vi Duyệt mang lại thì bất ngờ lấy cô chủ động ôm chặt lấy anh, suy nghĩ vốn dĩ đang dần dần làm chủ của anh liền bị kích thích đến không biết gì nữa. Buổi tối hôm đó, Quan Vi Duyệt không biết cơ thể của cô đã bị anh dày vò bao nhiêu lần, dường như cô ngất cũng trên dưới ba lần. Sau khi đã làm xong việc, Vũ Dụ Bạch cũng không quên tắm rửa sạch sẽ cho cả cô và anh rồi mới yên tâm ôm chặt cô vào lòng mà thiếp đi.