Oan Gia Tổng Tài

Chương 20



Bốn năm sau...

Thời gian trôi qua nhanh chóng, mới ngày nào mới cưới mà giờ đã bốn năm. Cục bông nhỏ được 3 tuổi hơn, xinh xắn đáng yêu cực kì. Đúng là con bố Thiên nó phải khác. Anh từ ngày có con, lên chức bố thì cũng biết chú tâm gia đình hơn, không ăn chơi tụ tập bạn bè nhiều nữa. Tan làm là bay ngay về nhà chơi với con. Còn cô cũng không còn đoảng việc nhà như trước, tính tình cũng hiền hơn, cô rảnh rỗi là đi học nấu ăn, được cái có tài bẩm sinh mà không phát hiện sớm. Cô học rất nhanh, tay nghề cũng tăng vụt. Cô mở một tiệm cơm nhỏ kinh doanh cũng rất tốt,thuê thêm mấy người làm thêm. Cục Bông toàn bị bà nội “ bắt cóc” sang chơi, nhưng vì nhớ con nên tối là lại đón về.

- Papa... To Min tái tẹo này lá...???

Em Min thấy papa ngồi nghịch máy tính thì lon ton chạy lại, tay em cầm theo gói kẹo chip chip, hỏi bằng cái giọng ngọng líu lo. Mẹ dặn là muốn cái gì phải xin phép người lớn, người lớn cho phép mới được lấy.

- Cái kẹo... Không phải tái tẹo... Nói lại papa nghe, nói đúng thì cho ăn. - anh đưa tay ôm cục bông lên đặt vào lòng thơm thơm, hít hít mùi sữa.

- Cái tẹo...- em Min cố gắng lắm mới nói chuẩn được một từ.

- kẹo! - papa nhắc lần nữa.

- Kẹo kẹo...- em Min ngơ ngác mãi mới phát âm chuẩn được.

- Đúng rồi! Nói lại từ Cái Kẹo papa nghe...- anh cười tươi hôn vào má em một cái.

- Tái Kẹo...

- Lại nữa rồi! Cái Kẹo...- anh nhăn mày.

Em Min bối rối không biết phải làm sao mà nhìn gói kẹo chip chip nhiều màu lại muốn ăn.

Thấy cục bông rưng rưng nước mắt là anh lại không nỡ làm khó, hôn chụt chụt vài cái rồi bảo em hôn papa thì được ăn. Em mừng lắm ôm papa hôn liên tiếp vài cái. Rồi hí hửng cười toe ngồi trên đùi papa ăn kẹo.

..........

Cô đang nấu ăn cùng chị giúp việc đi ra phòng khách thấy một màn này không khỏi ghen tị.

- Min không yêu mẹ rồi! -cô giả vờ hờn.

Thấy thế cục bông lon ton chạy lại ôm chân cô mắt chớp chớp kiểu cún con. Đấy đấy con ai không biết, cái kiểu này y hệt mẹ, không lẫn vào đâu được. Cô cúi xuống bế cục bông lên hôn mấy cái, rồi cục bông hôn lại mẹ.

- Tha cho Min! Min ngoan quá.

- Mami chơm tả papa i... Papa tũng ngoan mừ... - Em nói bằng cái giọng ngọng liú khiến cô và anh đều đỏ mặt. Đúng là con nít hồn nhiên khiến người lớn quê mặt quá.

Cô và anh có quan hệ chăn gối nhưng cũng theo kiểu trả bài, cô lúc nào cũng ngây ngô như con nai tơ chẳng biết gì, chỉ biết hưởng thụ. Cũng không mặn nồng cuồng nhiệt như tuổi trẻ.

- Mình vào ăn cơm, tí làm tiếp.

Cô ngại ngùng bồng Min vào phòng ăn trước. Min vẫn hồn nhiên hát cái bài gì mà hôm qua bà nội cho em nghe ở TV.

Một lúc sau anh cũng tắt máy vào ăn cơm.

Bàn ăn nhỏ có 6 ghế, nhà có 3 vợ chồng con cái thêm chị giúp việc nữa là 4. Nên cô bảo cô giúp việc cứ ngồi cùng ăn cho vui, không cần phải ăn riêng, cứ coi như ở nhà là được. Anh cũng không phản đối.

Cục Bông thích được papa xúc cơm cho, tóm lại là quấn papa hơn mami. Người ta bảo con gái là người tình kiếp trước của bố cấm có sai, cứ nhìn cách hai bố con chăm nhau chẳng khác gì người tình bé nhỏ.

- Min ăn thêm một thìa nữa nhé?- anh nịnh con.

- Min no...- em Min lắc đầu không ăn nữa.

- Thêm một thìa nữa rồi thôi!

- To Min ngủ với mami với papa tơ...- em bắt đầu mặc cả.

- Không được! Ngủ chung sập giường ớ! - Anh dọa.

- Min bé à... Không ập âu a!

- Không ăn hết cơm là bé hư. Mami không yêu bé hư!-cô lên tiếng.

- Min không hư. No no no... - Em nghe mẹ nói hơi hoảng hốt, phát âm một câu rõ chuẩn rồi còn bồi thêm tiếng anh khiến cả nhà phì cười, như bà cụ non.

Bữa ăn có tiếng trẻ con khiến không khí gia đình càng ấm áp, vui vẻ hơn.

......

Bốn năm chung sống, cô nhận ra mình yêu anh mất rồi, cứ nhìn cách anh chăm sóc Min Min là tim cô lại thổn thức không thôi. Không biết anh có yêu cô không? Nhưng không sao được bên anh và nhìn anh mỗi ngày là cô hạnh phúc lắm rồi. Như lúc này đây, dưới ánh đèn ngủ mờ mờ, cô nằm nghiêng tỉ mỉ quan sát chồng. Chồng cô không chỉ đẹp trai mà là rất rất đẹp trai, cái môi, cái mắt, cái mũi, lông mi dài cong vút, còn có cả tràng mày khuôn nét. Gato.

- Mình nhìn đủ chưa?

- Dạ... Mình chưa ngủ à?

Bị anh hỏi bất ngờ khiến cô bối rối quay lưng lại phía anh.

- Anh bị nhìn nhiều nên hết muốn ngủ.- Anh vòng tay ôm bà xã từ đằng sau, tay luồn lách vào trong áo ngủ chêu đùa nơi mềm mại. Khiến tim cô đập thình thịch muốn bay ra khỏi lồng ngực.

- Em ngủ đây! Mình ngủ đi, muộn rồi!- cô trốn.

- Thì mình cứ ngủ đi! Anh làm việc của anh...- anh cười.

- Mình như này em không ngủ được! - mặt cô nóng dan.

- Vợ ơi! Mình sinh em cho Min Min nhé?- Anh ghé tai cô thủ thỉ.

- Thôi. Min Min còn bé để lớn hơn chút đã mình.- cô phản đối.

Nói đúng hơn là cô sợ, cứ nghĩ lại cái lần sinh Min Min thì cô sợ chẳng dám đẻ. Lúc sinh Min Min cô bị khó sinh, tí thì không giữ được con, may mà phúc ba đời phù hộ cả hai mẹ con đều bình yên. Nhiều khi cô nghĩ chỉ mình Min Min là đủ rồi.

- Nhưng chồng muốn...

Ai đó từ chối, nhưng ai kia mặt dầy sấn tới, với chiêu long chảo thủ thì rốt cuộc bà xã cũng chào thua.

............

Hết “ đánh nhau” hai người nằm cạnh nhau thở dốc. Một người hưng phấn còn người kia thở thoi thóp.

- Đằng ấy đào bưởi chăm tốt ghê! - bạn chồng chêu làm bạn vợ đỏ mặt.

- Tớ vẫn vậy!

- Đằng ấy không phải ngại, tớ thấy to hơn.- thấy vợ ngại chồng càng chêu.

- Đâu có, ngủ đi! - cô vùng dậy đi vào nhà tắm xả nước tắm qua cho thoải mái. Cô là vậy, lần nào cũng tắm xong mới ngủ.

Bạn chồng thấy vợ ra thì cứ rúc vào ôm hít hít khen thơm. Vợ đẩy ra không được,mãi sau mệt không đẩy nữa mặc kệ chồng làm gì thì làm vợ ngủ.