Oan Gia Về Chung Một Nhà

Chương 57





“Lộ thế cơ à?”
“Bộ anh ở chung với chị khác cũng thế hả?”
Dạ Hiên nhéo mắt nhìn cô sau đó dí trán cô một cái “Hoá ra em là một con nhóc hay ghen”
“Em không có ghen, còn lâu mới thèm ghen.”
Dạ Hiên nhìn Lộ Khiết đầy khinh bỉ, gương mặt kiểu chắc tui tin.

Nhìn đồng hồ, sau khi trông trẻ hộ nhà người ta cũng gần chín giờ, anh phải trả con nhóc này về nơi sản xuất rồi.

Vì có mặt ba mẹ cô lên anh quyết định thay đổi đi ô tô thay vì đi mô tô, ít ra trong mặt bậc phụ huynh sẽ có chút thiện cảm đối với anh.
Về đến nhà, Lộ Khiết định mở cửa chạy xuống thì anh lập tức khoá cửa, anh nhìn cô cực kì nghiêm trọng “Nhóc quên cái gì đúng không?”
“Quên cái gì?” Lộ Khiết ngây thơ không hiểu anh đang nói gì cả.


Dạ Hiên chì chán trường, ngày xưa mấy cô bạn gái anh chủ động biết bao thì ngày nay anh phải ngược lại, con nhỏ này hoàn toàn không biết tí gì về mấy chuyện yêu đương này cả.
“Hôn anh.” Anh nhìn cô đắm đuối, mặt Lộ Khiết từ hồng hào dần chuyển qua đỏ chót luôn.

Anh tiến gần mặt đến lập tức bị cô đẩy ra “Đợi lần sau đi.”
“Không được” Nói rồi anh ngoài người đến, bàn tay phải của anh nắm lấy gáy của Lộ Khiết cố định không cho cô dãy dụa.

Không giống như những nụ hôn chuồn chuồn nước như hồi trước, lần này anh hôn cực kì sâu, cố gắng đưa lưỡi vào trong.

Lộ Khiết mặt tái xanh, há miệng muốn kêu cứu lập tức bị Anh xâm chiếm.

Anh liên tục quân lấy lưỡi cô, hút lấy toàn bị vị ngọt trong miệng cô, cảm nhận Lộ Khiết sắp không chịu được nữa anh mới thả ra, vẻ mặt cực kì tỉnh bơ.
Lộ Khiết thì cố gắng hít thở, vẫn không quên liếc anh một cái, cô chửi nhỏ “Dòng thứ dê xồm.” Anh chỉ cười không nói gì.
Lộ Khiết mở cửa nhưng vẫn không mở được, cô cáu gắt nhìn anh “Còn gì nữa?”
“Chúc anh ngủ ngon đi.”
“Chúc ông già ngủ ngon.”
“Dạo này anh không đánh nhóc nên nhóc nhờn quá ha.” Nói rồi anh đưa tay lên trừng mắt nhìn cô.

Lộ Khiết sợ đến co rúm người lại vội vàng nói “Chúc bạn trai ngủ ngon và mơ thấy em.”
“Ngoan, về nhà cẩn thận.” Anh vừa nói vừa xoa đâu con nhóc đó.
Lộ Khiết chạy đến bán mạng vào nhà, thấy cô khuất bóng anh mới lái xe về.
“Con chào ba mẹ.” Nhưng sao hôm nay ba mẹ nhìn cô lạ thế nhỉ? Ánh mắt ba mẹ nhìn cô như toé ra lửa, mẹ cô lên tiếng “Yêu đương cũng nồng nhiệt vừa thôi, mẹ muốn con tập trung học hành”
“Vâng ạ”
“Đừng tưởng mẹ không biết.” Nói rồi bà đi vào trong phòng.


Lộ Khiết trong lòng thầm than “Hay là mẹ nhing thấy hết rồi.” Nhưng bố cô hình như có gì muốn nói với cô.
Ông Lộ chỉ lên trên môi của cô nói nhỏ “Môi”
Lộ Khiết nghe vậy lập tức chạy vào nhà tắm soi gương, trời đất ơi nhoen hết cả ra ngoài.

Chắc chắn là tại Dạ Hiên, con người độc ác đó thấy cô như vậy mà không nó cho cô biết.

Lộ Khiết ôm đầu tự trách, cũng tại cô nữa cơ, như bình thường có phải tốt không tự dựng ngựa ngựa bôi son làm cái gì không biết.

Chắc ba mẹ đoán ra hết rồi.
Lộ Khiết ủ rũ chạy lên phòng, sau khi Dạ Hiên nói chuyện với bà Lộ cô cũng đồng thời được trả điện thoại.

Chạy lên phòng cô lập tức trả hỏi anh “Anh thấy mà không nói với em.”
Nhưng anh vẫn chưa trả lời, chắc chưa về đến nhà.

Nhưng đợi mãi vẫn không thấy anh trả lời, cô hơi hoang mang bình thường anh trả lời tin nhắn của cô nhanh lắm sao nay lạ vậy.

Hơn mười hai giờ anh mới trả lời “Anh cố tình đấy”
“Anh đi đâu mà bây giờ mới trả lời.”
“Anh có tí việc rẽ qua mấy chỗ nên bây giờ mới về.”
“Thật không?”
“Thật.” Lộ Khiết nghĩ chắc tại mình đa nghi quá, đúng là khi yêu thì người ta thường rất khó hiểu.

Không suy nghĩ nhiều cô bảo anh ngủ sớm còn cô sau khi nhận được tin nhắn của anh cũng an tâm mà ngủ ngon.
Mối quan hệ của hai người tiến triển khá tốt, anh vẫn dịu dàng với cô như vậy, hai người càng ngày càng tình tứ.


Sáng nào anh cũng đến đón cô.

Hai người trải qua mối tình này suốt 5 tháng.

Sắp tới là thi cuối kì 2 của cô.

Cô sắp lên lớp 11 rồi.
Còn 4 tuần nữa là thi nên cô không đi chơi với anh mấy mà tập trung ở nhà học bài cũng ít khó nói chuyện hơn, buổi tối hai người video call với nhau chỉ tầm 20 phút sau đó cô sẽ học bài rồi đi ngủ.

Cô thường đến lớp rất sớm nên không muốn phiền anh, cô cùng Đặng Linh tới trường như hồi trước.

Đến sớm ôn bài.

Cứ thế trôi qua đã 2 tuần cô và anh chưa gặp nhau bên ngoài lần nào.

Có những hôm cô chỉ dành được 10 phút nói chuyện với anh, có hôm hai người đều bận đến mức không nói chuyện không nhắn tin suốt cả một ngày hôm đấy.
Lộ Khiết có thấy hơi lạ, sao anh lại không nhắn tin hỏi han cô nhỉ? Ngày thứ 2 trôi qua anh và cô cũng không có một cuộc điện thoại, không một tin nhắn.

Lộ Khiết nghĩ chắc anh sợ cô bận nên không làm phiền cô nhưng cô cảm thấy cứ có cái gì đó không đúng..