Oan Gia Về Chung Một Nhà

Chương 73





Lộ Khiết khẽ khinh thường anh nhưng đều không thoát khỏi lỗ tai thính như gì.

Hai người đèo nhau về khách sạn, lúc về đến nơi vừa hay thấy bố mẹ Lộ Khiết đang nháo nhào lên đi tìm cô.

Bà Lộ vừa thấy cô liền đập vào người cô một phát.
“Cái con bé này, đi đâu mà không cầm điện thoại theo hả?”
“Điện thoại con hết pin.” Lộ Khiết vừa nói vừa khẽ cười khi thấy mẹ lo lắng cho mình như thế.
Lúc này Dạ Hiên đột nhiên xen vào “Bác không phải lo, con lúc nào cũng sẽ bảo vệ Lộ Khiết thật tốt.” Nói là bảo vệ thế thôi nhưng lần nào đi cùng anh hai người toàn xảy ra những chuyện không đâu.
Lộ Khiết cùng Dạ Hiên lên phòng thay quần áo rồi đi xuống ăn tối.


Những ngày đi du lịch thế này chỉ cần ăn và chơi thôi, đúng là sướng cả người.

Nhìn Lộ Khiế đối diện cả biểu tình thỏa mãn như vậy anh lại thấy buồn cười.
“Lớn lên tí nữa anh nuôi.”
Lộ Khiết giật mình, liếc ánh mắt khinh bỉ về phía anh.

Có ba mẹ ở đây mà anh dám lộng hành như thế đó hả.

Ông bà Lộ chán chẳng buồn nói, cơm tró của bọn trẻ ngày nay đúng là chất lượng cao không giống ông bà hồi xưa toàn “Anh yêu em như cá yêu nước.” Rồi gửi thư qua lại.
Lộ Khiết sau khi đi tắm biển thì đói, bụng cứ òng ọc liên tục.

Thấy đồ ăn mắt cô sáng lên rồi trực tiếp “chiến đấu” Tự nhiên lại cảm thấy có một giọng nói rất quen thuộc nhỉ?
“Ba mẹ vào đây này…ủa, Dạ Hiên, trùng hợp thật đấy.” Trương Ngọc bước đến gần tươi cười như đúng rồi.

Nhưng ánh mắt cô ta dần trở nên khó chịu khi nhìn thấy ba mẹ của Lộ Khiết và cô.
Cô ta nhăn mày hỏi “Ai đây?” Mất dạy với ai cũng được nhưng riêng mất dạy với bố mẹ Lộ Khiết là không xong đời với cô đâu.

Lộ Khiết khoanh tay dáng vẻ mỉa mai “Đúng là được giáo dưỡng đàng hoàng có khác, gặp người lớn mở miệng câu đầu tiên hỏi ai đây? Chắc bên nước ngoài người ta dạy thế nhỉ?”
Dạ Hiên cười nhìn cô gái ngốc nghếch càng ngày càng trở nên đanh đá, anh đương nhiên không tham dự.

Anh sẵn sàng chiều hư cô gái của mình.

Trương Ngọc nghe Lộ Khiết nói bóng nói gió một hồi thì phát hiện ra cô nói cô ta, cô ta tức giận đến hét lớn “Em nói cái gì hả? Con nít ngày nay giỏi quá ha? Bộ bố mẹ lo em không dạy em hả?” Trương Ngọc cố tình nói rõ cho tất cả người ở xung quanh nghe thấy.
Bà Lộ từ từ lên tiếng “Không biết cô là ai nhưng tôi thấy bố mẹ cô chắc không cho cô ăn học đàng hoàng, nghe cách nói chuyện đã thấy thối rữa.”
“Bác nói cái gì?”
“Sao vậy con gái.” Từ đằng xa, bố mẹ của Trương Ngọc từ từ tiến lại gần hỏi cô ta.

Trương Ngọc không bỏ lỡ cơ hội nào bắt đầu nũng nịu với bố mẹ nói “Nhà cái người kia không biết điều còn bảo gia đình mình khôn có giáo dưỡng.”
Lộ Khiết như muốn tăng xông, khiếp nhìn chị ta diễn hơn cả ảnh hậu kìa.

Đúng là độ giả trân thì không ai bằng.

Mà sao con mụ này cứ ám bọn họ hoài vậy nhỉ, đi đâu cũng thấy gặp.

Nếu mà ghét nhau đến như vậy thì làm ơn cứ giả bộ không quen không biết đi nhưng mà cái người tên Trương Ngọc kia thì không làm thế mà cứ gây sự nhiều đến phát mệt.
“Anh chịu bảo gia đình tôi là cái gì cơ?”
Ông bà Lộ nhìn cả gia đình giả trân trước mắt mà thở dài, chỉ nói một câu “Những người xung quanh làm chứng xem con gái hai người vừa nói gì.”
“Dù con gái tôi có sao thì mấy người đó cũng không có quyền phán xét.”
Lộ Khiết cảm thán cái độ mặt dày của nhà này.

Tỏ ra thượng đẳng làm gì không biết khi mà ở đây ai cũng thấy con gái hai người ăn nói hỗn xược.
Người xung quanh bắt đầu bàn tán, họ đương nhiên không chấp nhận được cái cách mà gia đình nhà kia nói chuyện đầy khinh thường người khác như thế.


Cứ làm như mình gia đình họ là giàu có quyền lực không bằng.
Trương Ngọc cảm thấy bên mình không có lợi liền kéo gia đình mình đi, nhưng trước khi đi cô ta phải làm như mình không có tội đã, cô ta xụt xịt nói “Chị cùng không muốn chấp với em nhưng hết lần này tới lần khác…”
“Chị em cái gì chứ? Tôi chưa bao giờ là chị em với chị.”
Dạ Hiên ngồi một bên bắt đầu lo lắng, mặc dù Lộ Khiết chưa biết mối quan hệ trước đó của anh và Trương Ngọc nhưng cô đã rất gay gắt thế này, không biết nếu cô mà biết được anh và Trương Ngọc có mối quan hệ từng yêu đương không biết sẽ ra sao.

Dạ Hiên ngồi đấu tranh tư tưởng, chọn nói hay không nói, đều có xác xuất “ngủm” như nhau.

Anh đau đầu nghĩ ngợi.
“Anh sao vậy?”
“À, không sao.”
“Anh giấu em cái gì đúng không?”
Dạ Hiên bắt đầu chột dạ, anh áy náy nhìn cô nói “Anh nói thật thì em có giận anh không?”
“Chỉ cần anh không giấu em là được.”
“Em nói thật đấy nhé, không được giận anh…”
Dạ Hiên khó xử nhìn cô “Thực ra anh và Trương Ngọc không phải mối quan hệ bạn bè bình thường, anh và cô ấy từng thích nhau.”.