Oan Gia Về Chung Một Nhà

Chương 90





Thấy Lộ Khiết cứ ngẩn ngẩn ngơ ngơ một hồi, Mạnh Hùng liền nói “Để anh đưa em về cho.”
“Như vậy có được không ạ?” Lộ Khiết thấy có chút ngại khi ngồi lên chiếc xe đạp mới của anh, khi ngồi lên cứ có cảm giác tội lỗi với chiếc xe đạo bị chôm kia.

Nhưng đường về nhà còn cách cả một đoạn đường, Lộ Khiết thì lười đi bộ.

Nghĩ đi nghĩ lại cũng thấy đi với Mạnh Hùng cũng chẳng thiệt thòi gì, cô lập tức đồng ý với anh.
Trên đường đi Mạnh Hùng nói chuyện trên trời dưới bể chỉ có Lộ Khiết là cứ thẫn thờ không biết anh ấy đang nói cái gì.

Thẫn thờ vì sao? Vì muốn giải cứu cho anh người yêu chứ sao.
Về đến nhà, ba mẹ Lộ Khiết đợi sẵn bên ngoài cửa, vừa nhìn thấy cô liền chạy ra ôm lấy “Con đi đâu mà giờ này mới về, có biết ba mẹ lo lắng lắm không?”
“Con xin lỗi.”

“Không sao đâu cô, em ấy đi với con.” Mạnh Hùng lên tiếng.

Lộ Khiết thì ngạc nhiên nhìn anh nhưng được anh cứu nguy đương nhiên phải phối hợp cho đúng rồi.
“Vâng, sáng giờ anh ấy chở con đi loanh quanh.”
“Chứ không phải con lại đến chỗ Dạ Hiên à?” Đúng là mẹ ruột có khác, đúng là không bao giờ qua nổi mắt phụ huynh.

Lộ Khiết thì trời sinh nói dối dở tệ, cô nhìn mẹ mình với ánh mắt láo liếc.
“Rồi, tôi biết rồi.” Vậy là lộ hết rồi đúng không?
Mạnh Hùng chào ba mẹ cô rồi về nhà, Lộ Khiết thì vừa đi vừa tâm sự với mẹ “Con nên làm gì bây giờ? Anh ấy quên con.”
“Thì cố gắng giúp nó nhớ lại, mẹ nghe nói cứ để nó trải qua mấy cái khoảnh khắc đáng nhớ hồi trước cùng với con là sẽ tự hồi phục.”
“Có đáng tin không mẹ?”
“Mẹ nghe nói…”
Nghe là đã thấy không đáng tin lắm, như vậy thì cần gì bác sĩ, nhưng Lộ Khiết bây giờ bí quá rồi, đưa cô cách gì cô cũng sẽ thử hết biết đâu lại được.
Sáng hôm sau Lộ Khiết bắt đầu công cuộc “lấy lại trí nhớ” cho tên kia.

Không hiểu sao đêm qua Lộ Khiết gan như thế lại dám xin mẹ ở cùng với Dạ Hiên để trị anh.

Bà Lộ đương nhiên không nghe rồi, cô có nài nỉ gẫy lưỡi bà cũng lắc đầu.

Nhưng con gái bà đã bị ai đó “dạy hư” mất rồi.

Mới sáng ba mẹ đi làm hết cô đã mang theo một cái túi nhỏ đựng quần áo, mặc một bộ đồ dễ chịu một chút để “đu bám” anh lâu dài.


Dù sao cũng còn tận hai tháng hè nữa, cô không tin mình không thành công.
Chạy đến nhà anh lúc sáng sớm, Lộ Khiết ấn chuông ing ỏi.

Dạ Hiên vẫn còn đang ngủ mệt mỏi đi xuống, anh chỉ mặc có mỗi chiếc quần đùi, người thì cởi trần.

Do đầu óc không tỉnh táo nên anh không nhìn camera mà trực tiếp mở cửa.
“Chụt”
“Chào buổi sáng, em sang làm đồ ăn sáng cho anh đây.”
Dạ Hiên giật mình tỉnh cả ngủ, cái gì vừa xảy ra vậy, khi anh vừa mở vừa con nhỏ này liền nhảy lên hôn chụt một cái vào má anh.

Anh tức giận nhìn cô “Cô làm cái gì vậy hả? Đi ra ngoài.”
“Em còn không ngại anh ngại cái gì.” Lộ Khiết vừa nói vừa quan sát phòng bếp nhà anh.

Trước khi đến đây cô đã mua một đống nguyên liệu làm món ăn, cũng vì anh mà cô sẽ học nấu ăn.
Lộ Khiết tự nhiên như nhà mình, mở cửa tủ lạnh cho đồ ăn vào.

Dạ Hiên thì vẫn đứng nhớ trời trồng, bỗng dưng anh nhìn thấy cái túi nhỏ đựng quần áo của cô, anh nghi hoặc hỏi “Cô mang quần áo sang đây làm gì?”
“Còn làm gì nữa? Em sang ở với anh.”
“Cô bị điên à? Ba mẹ cô cho sao?”
“Anh may mắn lắm đấy, anh là người đầu tiên và cũng là người duy nhất khiến em cãi lời ba mẹ nhiều như vậy.” Nghĩ lại hồi trước Lộ Khiết ngoan ngoãn bao nhiêu thì bây giờ lại bỏ nhà theo trai…
Dạ Hiên chống tay vào hông nhìn cô “Tôi là đàn ông đấy? Cô hiểu không?”
“Sống chung nhà chứ có phải sống chung một phòng đâu, anh lo gì.”
Dạ Hiên không hiểu nổi cô gái này đang nghĩ cái gì, anh mặc kệ cô ta đi lên phòng ngủ tiếp.


Khi anh quay lưng đi Lộ Khiết len lén nhìn anh, người gì đâu mới sáng ngày ra đã đẹp trai.
Mặc dù tóc tai anh có chút lộn xộn, mặt mũi không tỉnh táo nhưng vẫn có một sức hút lạ thường.

Đừng tưởng cô đúng đắn nha, thực ra có kín đáo liếc body anh vài lần, trời ơi, cố gắng lắm Lộ Khiết mới không phọt máu mũi ở đây.
Dạ Hiên về phòng nằm sấp trong đống chăn ngủ như không có chuyện.

Một đứa con gái mà khiến anh lo lắng sao? Không đời nào, cô ta thích thì ở, anh cũng chẳng thiệt thòi, dọa cho cô ta vài lần là chạy mất dép ngay ấy mà.
Đang chìm trong giấc mộng ngon lành thì một tiếng “rầm” vang lên khiến Dạ Hiên giật mình.

Anh khó chịu mở mắt nhìn ra cửa thì thấy bóng dáng của con nhỏ kia.
“Gì nữa?”
“Anh dậy ăn sáng đi, em nấu xong hết rồi.”
“Cô ăn đi, tôi không đói.” Anh lưng lại về phía cô tiếp tục ngủ.

Lộ Khiết đâu có để yên, cô trèo lên giường của anh nhảy uỳnh uỳnh trên đấy như muốn sấp cái giường.
Dạ Hiên tức gối, kéo lấy cổ chân của cô khiến cô ngã xuống, một tay anh vòng qua ôm lấy cô, mặt anh ghé sát lại gần Lộ Khiết.
Mới đến chưa có được ba mươi phút đã kíƈɦ ŧɦíƈɦ như này rồi..