OAN HỒN TÂN NƯƠNG

Chương 34



" Xin...xin lỗi!" Tuấn Anh lóng ngóng cầm từng mảnh vỡ của chiếc dĩa lên, vô tình bị một mảnh vỡ cứa trúng tay dẫn đến chảy máu.

Tôi nhìn thấy vậy liền lo lắng cúi người xuống kiếm tra, vết thương không quá sâu nhưng cũng đủ làm tôi thấy đau lòng.

" Lần sau đừng có bất cẩn như vậy nữa!" Tôi trách mắng anh vài câu xong tiện tay lấy trong túi ra một chiếc băng keo cá nhân.

" Cậu giống hệt doraemon vậy" Tuẩn Anh mỉm cười vui vẻ, thật không hiểu nổi tại sao cậu ta cứ thích cư sử giống như con nít vậy.

" Cậu nói linh tinh gì thế, bị thương ở tay mà tổn hại đến não à?" Tôi vừa tập chung sơ cứu vết thương, vừa trả lời qua loa cho có lệ, thực chất cũng chẳng bận tâm đến câu anh vừa nói.

" Thì trong túi áo của cậu luôn chứa đựng những món đồ cần thiết còn gì!"

" Đâu có thần kỳ đến mức đó, chỉ tại tôi luôn có thói quen mang theo băng keo cá nhân bên mình thôi!" Sau khi sơ cứu vết thương xong thì tôi liền mỉm cười hài lòng với thành quả của mình.

Khi tôi tính đứng dậy thì bỗng nhiên Tuấn Anh nắm chặt lấy tay tôi, bốn mắt nhìn nhau đầy ngượng ngùng.

" Có phải lý do cậu luôn mang băng keo cá nhân ở bên cạnh là vì tôi?"

Dường như đã bị câu hỏi đánh trúng tâm lý, tôi không hề muốn trả lời, cố gắng vùng thoát khỏi sự kiềm hãm của Tuấn Anh, nhưng rồi anh cũng không hề do dự, đứng dậy rồi kéo tôi vào lòng.

" Làm ơn hay trả lời anh!"

Tôi và Tuấn Anh từng là thanh mai trúc mã, chắc hẳn điều này ai cũng nắm rõ. Lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau là một ngày cuối thu, thời tiết dần chuyển lạnh. Lúc đó tôi mới lên 7 và anh cũng vậy, trên đường đi học về tôi thấy anh đang ngồi trên đường vắng khóc lớn, lúc đầu tôi cũng tính bỏ đi vì cảm thấy chuyện của anh không hề liên quan đến mình. Nhưng rồi lương tâm không cho phép mình làm ngơ khi người khác gặp khó khăn, nên tôi quyết định tiến lại gần hỏi thăm:

" Cậu bị sao vậy?"

Nghe thấy có người đang hỏi mình, Tuấn Anh ngẩng đầu lên nhìn tôi, gương mặt nước mắt đầm đìa của anh làm tôi không thể nhịn cười.

" Cậu cười cái gì vậy?" Từ đâu bỗng dưng xuất hiện một cô bé với dáng người nhỏ nhắn, mái tóc được cột lại gọn gàng đứng cười cợt khiến anh hổ thẹn với bộ dạng yếu đuối của mình.

" Tại sao cậu lại ngồi đây khóc vậy?" Cảm thấy bản thân có chút lỗ mãng khi cười chế giễu người khác nên tôi đã mau chóng đổi sắc mặt.

Tuấn Anh nhất quyết giữ im lặng, anh thấy mình không có lý do gì phải trả lời câu hỏi của một người hoàn toàn xa lạ.

Thái độ lì lợm của anh bắt đầu khiến tôi khó chịu, tính quay người bỏ đi nhưng rồi lại phát hiện trên đầu gối của anh có một vết thương nhỏ, chắc có lẽ là do ngã mà tạo thành.

Tôi lấy từ trong túi áo khoác ra một chiếc băng keo cá nhân còn sót lại rồi cúi người xuống nhẹ nhàng sơ cứu vết thương cho anh, tuy hành động có phần lóng ngóng nhưng cuối cùng sơ cứu xong vết thương nhỏ đó.

" Cảm ơn cậu!" Tuấn Anh ngây thơ nhìn vết thương ở chân rồi vui vẻ ngẩng đầu nhìn tôi.

" Mau về nhà đi, lần sau đi đường nhớ cẩn thận một chút, không phải lúc nào cũng may mắn gặp được tôi đâu!" Nói dứt câu thì liền bỏ đi trước, nhiều người chắc chắn sẽ phải ngạc nhiên và không nghĩ rằng những lời này xuất phát từ miệng của một đứa trẻ còn đang ở tuổi hồn nhiên.

Cũng phải thôi, ba tôi đã mất khi tôi mới tròn 5 tuổi, lúc đó còn có nhỏ để ý thức được chuyện sinh tử của con người. Mỗi ngày tôi chỉ biết ôm mẹ khóc lóc rồi luôn miệng hỏi ba đâu? Tại sao ba lại bỏ mình? Có phải ba không còn thương mình nữa?

Tôi luôn hỏi mẹ như vậy mà không biết rằng mẹ cũng đang âm thẩm rơi nước mắt, ngày tháng trôi qua, tôi bắt đầu nhận ra rằng ba sẽ mãi mãi không thể quay trở về với mình và mẹ được nữa.

Tôi đã không còn khóc, không còn đặt ra câu hỏi liên quan ba, tôi bắt đầu tập sống tự lập để mẹ yên tâm đi làm mà không phải phiền lòng. Tôi mong mình lớn thật nhanh để có thể thay ba bảo vệ mẹ, so với những đứa trẻ cùng trang lứa thì tôi cảm thấy bản thân không thể hồn nhiên như vậy.

Ngày hôm sau, vẫn là trên đoạn đường vắng đó, nhưng tôi không còn thấy cậu bé hôm qua mình giúp đỡ đâu nữa. Thầm cười nhạo bản thân, tại sao phải để ý đến một người mà chỉ mới được gặp lần đầu tiên chứ?

Nhiều ngày sau đó tôi cũng không gặp lại cậu ta, tưởng chừng hình ảnh của người con trai đó đang dần biến mất khỏi tâm trí của mình thì bỗng dưng đến một ngày tôi gặp lại cậu ta trước cổng trường của mình.

" Tại sao cậu biết tôi học ở đây?" Tôi không ngần ngại bước đến gần Tuấn Anh và hỏi.

" Trền người cậu có gắn huy hiệu kìa!" Tuấn Anh đưa tay chỉ chiếc huy hiệu nhỏ mà tôi đang cài trên ngực.

Tôi không ngờ người mít ướt như cậu ta lại có khả năng quan sát tốt như vậy, thật khiến tôi có một cái nhìn khác.

" Vậy tìm tôi có chuyện gì?"

" Tôi chỉ muốn trả lại cho cậu cái này!" Tuấn Anh lấy từ trong balo ra một miếng băng keo cá nhân có in hình chú gấu xinh xắn rồi đưa cho tôi.

" Cậu có ý gì đây?" Tôi liếc nhìn miếng băng keo cá nhân, mặt không biểu lộ cảm xúc hỏi lại Tuấn Anh.

" Tôi chỉ muốn trả lại cho cậu một miếng băng keo khác thôi!"

Tôi không nỡ từ chối, đành miễn cưỡng đón nhận lấy miếng băng keo từ tay của cậu ta.

Tuấn Anh thấy tôi đã chấp nhận thì liền tươi cười, kể từ lúc đó hai chúng tôi đã là bạn của nhau. Tuấn Anh bản tính hậu đậu luôn bị trượt ngã và để lại nhiều thương tích trên cơ thể, vì vậy tôi luôn phải dỗ dành cậu ta và mang thật nhiều băng keo cá nhân trong túi, dần dần điều đó đã hình thành lên một thói quen khó có thể bỏ.

——————

Tôi nép mình trong lòng Tuấn Anh, thời gian cứ tích tắc trôi qua, không khí ngượng ngùng làm tôi vô cùng khó chịu. Dù cho bây giờ tôi có nói rằng bản thân thích anh thì cũng chỉ làm mọi việc trở nên tồi tệ hơn mà thôi, căn bản xuất thân của hai chúng tôi hoàn toàn khác nhau, anh là thuộc tầng lớp thượng lưu, có vô số tiểu thư gia đình quyền quý muốn anh để mắt đến.

Còn tôi chỉ là một đứa từ nhỏ không được ba dạy dỗ và còn là hung thủ nhẫn tâm ra tay giết mẹ ruột của mình dù cho lúc đó chỉ là tình thế bị cưỡng ép nhưng tôi không sao thoát khỏi sự mặc cảm tội lỗi đó.

Tôi và anh có duyên nhưng vô phận, hai người thuộc hai thế giới khác nhau vốn dĩ không thể nào dung hoà làm một.

Tôi nhẹ nhàng đẩy Tuấn Anh ra và dùng ánh mắt đầy cương quyết nhìn thẳng vào mắt anh:

" Đừng nghĩ mọi chuyện tôi làm tất cả là đều là vì cậu!" Vẫn biết là sau khi nói ra câu này Tuấn Anh sẽ bị tổn thương, nhưng tôi không còn sự lựa chọn nào khác. Tôi không muốn tạo cho anh niềm hy vọng, càng không muốn bản thân hy vọng quá nhiều vào tình yêu.

" Hãy trả lời cho anh biết. Em có từng yêu anh chưa?" Tuấn Anh vẫn chưa chịu bỏ cuộc, anh dùng hai tay ghì chặt vai của tôi, ép tôi phải nhìn thẳng vào anh.

" Chưa từng!" Câu trả lời dứt khoát khiến anh mất đi hoàn toàn niềm hy vọng, thì ra là do anh đa tình, tự ngộ nhận rằng người con gái anh yêu cũng động lòng với anh.

Tuấn Anh thả lỏng bàn tay, anh thất thần đi ngang qua tôi, thấy bộ dạng tuyệt vọng của anh tôi cũng rất đau lòng, chỉ trách bản thân quá nhu nhược không đủ can đảm nói ra sự thật rằng mình cũng yêu anh.

Tuấn Anh là một người con trai tốt, anh hoàn toàn xứng đáng được ở bên một cô gái khác tốt hơn tôi gấp vạn lần.

Cúi xuống nhặt từng mảnh vỡ còn sót lại trên sàn nhà, nhưng tâm trí lại luôn nghĩ về anh, không may tôi lại lặp lại sự cố của anh, bị mảnh vỡ cứa trúng nhưng lòng đã dần tê dại, không còn cảm giác đau nữa. Nhìn từng giọt máu đi thay nhau rơi tí tích trên sàn, nước mắt tủi hờn bắt đầu lăn dài trên gương mặt đầy đau khổ.

Nếu như tôi có một gia đình vui vẻ có cả ba và mẹ, thì chắc chắn tôi sẽ đáp lại tình cảm của anh mà không hề đắn đo suy nghĩ, nhưng nghiệt ngã thay trên đời này vốn dĩ không có chỗ cho hai từ "Nếu như".

Sau khi dọn dẹp xong các mảnh vỡ, tôi mang bàn tay vẫn còn đang gỉ máu đi lên gian phòng chính, có lẽ Tuấn Anh đã bỏ đi ngay sau câu nói đó của tôi, nên tôi cũng không mong sẽ được nhìn thấy hình bóng anh trong toà biệt thự này rộng lớn này.

Đúng lúc đi ngang qua phòng khách, tôi bắt gặp Thiên An đang đứng nhìn chằm chằm vào bức hoạ được treo trên tường. Tôi không nghĩ rằng bức hoạ tưởng chừng như không có gì nổi bật lại thu hút con bé như vậy.

Tôi chậm rãi bước lại gần và đặt tay lên vai của Thiên An, nhưng trái lại con bé hoàn toàn không hề có phản ứng.

" Em đang nhìn gì vậy?" Tôi tò mò hỏi con bé xong cũng làm theo bằng cách nhìn chăm chú vào bức tranh. Nhưng càng nhìn càng thấy bức hoạ này không có gì đặc biệt ngoài việc đây là bức tranh gia đình thuộc tầng lớp thượng lưu ngày xưa và được phác hoạ lại bằng sơn dầu.

" Em vừa thấy những người trong tranh khóc!" Một lúc sau Thiên An mới ngẩng đầu lên nhìn tôi trả lời.

" Khóc sao?" Tôi vừa bất ngờ, vừa cảm thấy chuyện này thật hoang đường. Bức tranh mà lại biết khóc sao? Nếu như để ngoài ngoài nghe được chắc chắn sẽ cho đó là một câu chuyện cười.

" Không phải khóc bình thường, mà khóc ra máu, mắt của những người trong tranh chảy rất nhiều máu!" Thiên An nói với giọng đầy vẻ cương quyết, dù không muốn tin nhưng đối diện trước thái độ quyết đoán của con bé thì tôi bắt đầu bán tính bán nghi về việc này.

Sắc mặt dần thay đổi, tôi bất an nhìn lại bức tranh treo trên tường, tuy không nhìn thấy viễn cảnh mà Thiên An đã kể nhưng tôi phải thừa nhận một điều rằng ánh mắt của hai người trong tranh đúng là dễ dàng tạo cho người khác cảm giác sởn gai ốc, chưa kể đến người thứ ba ở trong tranh không nhìn rõ mặt vì bức tranh đã vô tình huỷ mất phần gương mặt của người đó.