OAN HỒN TÂN NƯƠNG

Chương 43



Bị tấn công bất ngờ nên tôi càng không có khả năng phản kháng, đành nhắm mắt, cắn răng chịu đựng cơn đau buốt đến tê liệt các dây thần kinh.

Cũng may ngay sau đó Vũ Phong và chị y tá Tư Giai đã xuất hiện kịp lúc, cố gắng tách bác sĩ Đỗ ra, tôi đau đớn ôm lấy bả vai đang rướm máu của mình, không quên nói Vũ Phong và Tư Giai đưa bà ấy quay trở về giường bệnh.

Khi trở lại giường bệnh, bác sĩ Đỗ vẫn giữ trạng thái điên loạn, thậm trí bà ta còn chỉ thẳng tay vào tôi và liên tục gọi tôi là Thẩm Tư Giao, điều này làm cho tôi càng thêm khó hiểu, rốt cuộc Thẩm Tư Giao là ai? Tại sao bác sĩ Đỗ lại có vẻ sợ người đó như vậy?

“ Vũ Phong, giúp tôi giữ giữ bác sĩ Đỗ lại!” Tôi nhìn Vũ Phong nói, như đã hiểu ý định của tôi nên cậu ta dùng sức giữ chặt cơ thể bà ta lại.

Tôi dùng ống tiêm lấy một ít thuốc an thần rồi đâm mũi kim vào trực tiếp mạch máu của bác sĩ Đỗ, vài giây sau do tác dụng của thuốc an thần, toàn bộ cơ thể bà ta mất dần cảm giác, không còn phản kháng kịch liệt như lúc đầu.

Lúc này bà ấy đã ngủ thiếp đi, Vũ Phong thấy vậy liền từ từ nới lỏng cánh tay. Tôi như chút bỏ được gánh nặng trong lòng, khẽ thở dài một tiếng rồi ngồi xuống chiếc ghế được đặt ở cạnh đó.

“ Vai của em đang chảy máu kìa!” Tư Giai vô tình trông thấy vết máu nhỏ thấm qua chiếc áo blous, nghe nhắc đến máu tôi mới chợt nhớ ra là mình vẫn còn vết thương ở vai chưa kịp sử lý.

“ Cậu không sao chứ?” Vũ Phòng nhìn vết thương của tôi, đoán nó cũng không phải là nhẹ nên vội lên tiếng hỏi thăm.

“ Không sao, hơi đau chút thôi!” Miệng thì nói không sao để hai người kia không phải lo lắng, nhưng thực chất trong lòng lại sắp khóc đến nơi vì nó thật sự rất đau.

“ Đê chị giúp em rửa vết thương, đừng nghĩ là vết thương nhỏ mà chủ quan!” Tư Giai nói xong kéo tôi ra khỏi phòng, không hề quan tâm việc tôi có đồng ý hay không,

——————

Tư Giai đưa tôi vào văn phòng làm việc chung của các bác sĩ, để tôi tự tìm chỗ ngồi cho mình, còn chị ấy khẩn trương tìm hộp cứu thương được đặt sẵn ở trong phòng.

“ Tìm thấy rồi!” Loay hoay một lúc cuối cùng cũng tìm thấy hộp cứu thương nằm sâu trong góc tủ.

“ Em mau cởi áo ra đi để chị giúp khử trùng vết thương!”

“ Không cần đâu, em tự làm cũng được!” Tôi ngại ngùng tính đón nhận hộp cứu thương nhưng đã bị Tư Giai dành trước.

“ Em không cần ngại đâu, nếu để lâu vết thương của em sẽ trở nặng thêm đó!” Chị ta nhiệt tình đến mức tôi không có cách nào để từ chối, đành miễn cưỡng chấp nhận cởi bỏ chiếc áo blous.

Ngoài ra bên trong tôi còn mặc thêm áo sơmi trắng, tuy hơi gượng gạo nhưng tôi đành cởi thêm vài nút áo đầu tiên, dần dần để lộ ra bở vai mảnh khảnh, nước da trắng sứ cùng mùi hương hoa hồng bay thoang thoảng trong không khí.

Tư Giao mỉm cười ngồi bên cạnh và bắt đầu dùng bông lau rửa vết cắn còn hằn sâu trên vai, tôi nhăn mặt cố kiềm nén cơn đau, khoảng thời gian đó chính là nỗi ám ảnh đối với tôi.

“ Chị từng là trẻ mồ côi sao?” Để tìm cách quên đi cơn đau, tôi liền bắt đầu bắt truyện với chị ta.

“ Ừm...đúng vậy!” Dường như không muốn nhớ đến quá khứ của mình nên chị ta chỉ hờ hững trả lời qua loa cho xong chuyện.

“ Chị sống trong cô nhi viện từ nhỏ sao?”

Động tác rửa vết thương chợt dừng lại, Tư Giai phải suy nghĩ một lúc xong mới trả lời tôi:

“ Chị được đưa vào cô nhiên viện khi lên 6 tuổi!”

“ Vậy sao? Ờm...lý do gì mà chị lại bị đưa vào cô nhi viện vậy?” Tôi ngập ngừng hỏi lại chị ta, thật sự tôi rất muốn biết tại sao chị ta lại bị đưa vào cô nhi viện.

Đúng lúc đó vết thương đã được cố định lại bằng miếng băng gạt, Tư Giai cũng không hề có ý định sẽ trả lời câu hỏi của tôi nên đã tìm cách lảng tránh bằng việc thu dọn đống đồ sơ cứu rồi đem cất về vị trí cũ.

Thấy Tư Giai không muốn nhắc về chuyện quá khứ nên tôi cũng không gượng ép, chỉnh lại chiếc áo sơmi mình đang mặc rồi dùng tay đóng lấy những nút cúc áo đã cởi trước đó.

Bỗng nhiên do bất cẩn khi cất hộp cứu thương nên Tư Giai đã làm rơi đống tài liệu ở trên chiếc kệ xuống.

Thấy vậy tôi không trần chừ liền tiến đến gần giúp chị ta xếp lại đống giấy còn vương vãi trên nền.

Trong lúc lượm nhặt giấy tờ, cánh tay áo của Tư Giao vô tình co lên để lộ nhiều vết sẹo lớn, tôi khẽ nhíu mày tập chung nhìn những vết sẹo đó thêm lần nữa, rồi lại làm lơ như mình chưa nhìn thấy chuyện gì, tiếp tục xếp đống giấy tờ gọn gàng rồi để về vị trí cũ.

“ Cảm ơn em!” Tư Giai nhìn tôi bằng ánh mắt dịu dàng, chị ta tính nắm lấy tay tôi để tỏ lòng cảm ơn, nhưng đúng lúc Vũ Phong đi vào phá tan ý định của chị ta.

“ Cậu thấy đỡ hơn chưa?” Vẫn như mọi lần, Vũ Phong ân cần hỏi thăm tôi, cậu ta còn chu đáo đến mức mua sẵn chai nước cam mà tôi thích uống.

“ Tôi đỡ rồi, mà chai nước cam đó là mua cho tôi sao?”

“ Ai nói là mua cho cậu? Tôi tính mua cho mình uống như lại chợt nhớ ra mình không thích uống nước cam nên đem tới cho cậu thôi!” Vũ Phong liếc nhìn chai nước cam mình cầm trên tôi rồi hờ hững đẩy về phía tôi.

“ Vậy sao, có phần phúc được Vũ thiếu gia quan tâm làm sao tôi dám từ chối chứ!” Biết là cậu ta đang giả bộ nên tôi cùng hẵng giọng diễn theo kịch bản đó.

Hai chúng tôi cười nói vui vẻ mà không chú ý đến gương mặt tức giận của Tư Giai, thoáng chốc chị ta thấy bản thân như một kẻ thừa thãi trong cuộc trò chuyện này nên đã âm thầm bỏ đi.

Nụ cười trên môi Vũ Phong bỗng vụt tắt, quay đầu nhìn theo bóng lưng của Tư Giai đến khi chị ta đi khuất. Thấy biểu hiện kỳ lạ từ Vũ Phong tôi liền nghêng đầu thắc mắc hỏi cậu ta:

“ Có chuyện gì vậy?”

“ À không có gì. Mau uống nước đi!” Cậu ta dùng cánh tay rắn chắc giúp tôi mở chai nước, bỗng nhiên được ngươi khác quan tâm khiến tôi nhất thời chưa thể thích ứng..

Đưa tay nhận lấy chai nước xong uống một ngụm nhỏ, vị nước chua ngọt hoà quện làm tôi vô cùng thích thú, tinh thân cũng phấn chấn hơn một chút.

Bất chợt từ bên ngoài, một nam bác sĩ gấp gáp bước vào đứng trước mặt hai chúng tôi, anh ta nói bằng giọng khẩn thiết:

“ Hai người có thể giúp tôi một việc được không?”

“ Việc gì vậy?” Vũ Phong bất cần đút hai tay vào túi áo blous hỏi lại nam bác sĩ kia.

“ Hôm nay đến lượt tôi trực ca đêm, nhưng mẹ của tôi lại đang bệnh nặng không ai chăm sóc nên tôi muốn về nhà chăm sóc bà ấy, hai người có thể giúp tôi trực ca đêm nay được không?”

Tôi và Vũ Phong đều nhìn nhau dò hỏi ý kiến đối phương, hoàn cảnh của vị bác sĩ này tôi cũng có thể đồng cảm, ba mẹ tuổi đã cao, không thể tránh khỏi việc đau ốm liên miên, phận làm con không thể nào không chăm lo đến.

“ Được chúng tôi có thể giúp, anh yên tâm về chăm sóc cho bác gái đi!” Không đợi Vũ Phong mở lời, tôi đã đứng ra đồng ý ngay lập tức. Quả thực khi nhìn vẻ mặt hoang mang, lo lắng của anh ta tôi cũng không có cách nào từ chối.

“ Cảm ơn hai người, cảm ơn hai người nhiều lắm!” Người đàn ông cảm kích liên tục nói lời cảm ơn rồi lập tức rời đi ngay, không đợi phản ứng của tôi và Vũ Phong.

“ Cậu tin anh ta sao?” Vũ Phong hoài nghi quay qua hỏi tôi, việc giúp người đối với cậu ta không phải là vấn đề quá khó khăn, nhưng cậu ta không muốn lòng tốt của mình bị kẻ khác lợi dụng.

“ Cậu không tin những lời anh ta nói là thật hả?” Tôi không trả lời câu hỏi mà còn hỏi ngược lại Vũ Phong.

“ Lỡ đâu đó chỉ là một cái cớ do anh ta bịa ra để trốn việc?”

“ Nếu đúng như vậy thì không phải tốt sao?”

Vũ Phong mở to mắt nhìn chằm chằm vào tôi giống như sinh vật lạ, cậu ta nhất thời vẫn chưa hiểu hàm nghĩa trong câu nói của tôi.

“ Nếu như đó đúng chỉ là cái cớ mà anh ta bịa ra thì chứng tỏ mẹ của anh ta vẫn còn khoẻ mạnh, còn nếu như đúng những lời anh ta nói, mẹ mình đang bệnh nặng cần người chăm sóc thì không phải chúng ta đã làm được một việc tốt sao?” Câu nói có tình, có lý của tôi như đã khai thông tư tưởng trong đầu Vũ Phong.

Bây giờ cậu ta đã phần nào hiểu được lý do Tuấn Anh sống chết vẫn một lòng tơ tưởng đến tôi như vậy, dù cho năm lần bảy lượt bị chối bỏ tình cảm cũng không làm cho Tuấn Anh nản trí từ bỏ.

——————

Tiếng chuông điện thoại bàn reo lên, dì Dương từ trên lầu vội vã chạy xuống nghe máy:

“ Alo cho hỏi ai vậy?”

“ Là cháu nè dì, Thiên An ở nhà có nghe lời dì không?”

Tự nhiên nghe nhắc đến cái con bé nhỏ “thiểu năng” đó khiến bà ta nổi một thân da gà, nhưng để tránh việc tôi đem lòng sinh nghi nên bả ta tươi cười hết lời khen ngợi Thiên An:

“ Con bé ngoan lắm, cô cứ yên tâm nhé!”

Nghe được những lời như vậy tôi cũng an tâm hơn được phần nào, chỉ sợ con bé không quen có người lạ ở trong nhà mà gây ra phiền phức đối với dì Dương, nhưng giờ tôi đã yên tâm giao con bé cho bà ta chăm sóc.

“ Vậy tối nay dì có thể ngủ qua đêm ở đó được không ạ? Tại cháu phải tăng ca trực tại bệnh viện!”

“ Ngủ...ngủ qua đêm sao?” Bà ta lúng túng khi nghe đến việc phải ngủ qua đêm ở căn biệt thự rộng lớn nhưng cũng vô cùng lạnh lẽo nay.

“ Không được sao dì?”

“ Không phải vậy, tôi ngủ ở đây được mà. Cô không cần phải lo!”

“ Vậy thì tốt quá, cảm ơn di nhiều!” Tôi vui mừng cúp máy, không đợi bà ta kịp phản ứng lại thì đã nghe thấy tiếng “tút” từ đầu dây bên kia.

Cùng lúc đó Thiên An đứng trên bậc cầu thang đã nghe thấy hết cuộc đối thoại, miệng khẽ nở nụ cười quỷ dị, lặng lẽ ôm con búp bê vải quay trở về phòng của mình.

Trong căn phòng tối, toàn bộ đèn đều bị tắt hết, chiếc rèm cửa chặn luôn cả ánh sáng tự nhiên ở ngoài lọt vào bên trong phòng.

Thiên An ngồi trên giường, quay lưng về phía cửa chính, ánh mắt ngây dại nhìn con búp bê vái mình cầm trên tay, miệng bỗng nói một từ và lặp đi, lặp lại rất nhiều lần từ đó:

“ Sẽ sớm thôi...sẽ sớm thôi...sẽ sớm thôi.”