Oan Nghiệt Nhân Duyên - Đao Thượng Phiêu

Chương 26: Hợp hoan



Trăng tròn như mâm, sao trời xán lạn.

Dưới rặng liễu rũ xuống, một con chiếc thuyền có mái hiên lẳng lặng neo ở hồ nước, nhẹ nhàng đong đưa theo dòng nước.

Thẩm Gia ngồi trong khoang thuyền, nhàm chán đến mức sắp ngủ gật, bỗng nhiên nàng phát hiện thân thuyền đột nhiên lung lay một chút, hình như có người lên thuyền.

Đến rồi!

Thẩm Gia hưng phấn, vội vàng ngồi thẳng dậy.

Tấm màn được vén lên, động tác thô lỗ như thể một làn sóng giận dữ quét đến, gió đêm tràn vào khoang thuyền, không hiểu sao lại làm cho Thẩm Gia cảm thấy rùng mình, nàng ngẩng đầu thì thấy một gương mặt quen thuộc, xuất hiện ở nơi mà lẽ ra hắn không bao giờ nên xuất hiện.

“Sao nào? Thấy ta làm ngươi cảm thấy rất thất vọng sao?!”

Hoài Ngọc tức giận cúi đầu chui vào khoang thuyền, ngồi xuống liền bắt đầu mắng: “Thẩm Gia, ta biết ngươi ngu ngốc nhưng ta không biết ngươi có thể ngu xuẩn đến như vậy!”

“Ngươi đang làm gì vậy?”

Thẩm Gia thật là không thể hiểu được, tại sao hắn vừa mới tiến vào đã bắt đầu mắng nàng? Hơn nữa sao hắn lại tới đây? Đáng lẽ Trần Thích phải ở đây chứ, quả thực là đã làm hỏng chuyện tốt của nàng mà!

Hoài Ngọc chỉ nhìn một cái là đã có thể hiểu nàng đang suy nghĩ cái gì, hắn nhàn nhạt nói: “Ngươi không cần suy nghĩ nữa, đêm nay họ Trần đó sẽ không tới đâu.”

Thẩm Gia a một tiếng: “Tại sao?"

Hoài Ngọc trừng nàng: “A cái gì mà a? Ngươi còn cảm thấy tiếc nuối đúng không? Thẩm Gia, là ai bày cho ngươi chủ ý bảo ngươi hạ dược nam nhân? Loại người này xứng đáng kéo ra ngoài đánh chết!”

Thẩm Gia kinh ngạc nói: “Ngươi đã biết tất cả những chuyện này rồi à?”

Nàng xua xua tay: “Là nhũ mẫu của ta nói đấy, chủ ý này rất hay, sau khi ta cùng với Trần công tử gạo nấu thành cơm, hắn đương nhiên sẽ muốn cưới ta, vậy ngươi cũng có thể cùng với Thẩm Như ở bên nhau, đây không phải nhất cử lưỡng tiện hay sao?”

“Chuyện tốt?” Khóe miệng Hoài Ngọc co giật: “Ta thấy đó chỉ là người mơ mộng hão huyền mà thôi! Ta hỏi ngươi, nếu theo như ngươi nói, việc này thật sự thành công nhưng khi xong việc họ Trần kia quỵt nợ, không muốn cưới phải làm sao bây giờ?”

“Huynh ấy sẽ không như vậy.” Thẩm Gia lập tức nói.

“Hắn sẽ.”

“Huynh ấy sẽ không!”

“Hắn sẽ!” Hoài Ngọc tức giận: “Ta là nam nhân, ta hiểu rõ hơn ngươi!”

Thấy hắn tức giận, ngoài dự đoán là Thẩm Gia lại không hề tức giận, nàng im lặng rũ mắt xuống, ngọn đèn dầu chiếu hắt sườn mặt của nàng lên trên vách khoang thuyền.

“Nếu thật sự là như vậy thì ta cũng không biết làm gì nữa, chắc có lẽ ta sẽ quay trở về Kim Lăng đi.”

Hoài Ngọc hừ lạnh một tiếng, nói: “Ta biết chuyện gì sẽ xảy ra, ta tới để nói cho ngươi biết. Loại chuyện này một khi xảy ra, tin đồn sẽ lan nhanh hơn người nghĩ, mà sau khi mọi người biết chuyện này sẽ không mắng chửi họ Trần kia, sẽ chỉ biết chỉ trích ngươi không tuân thủ phép tắc khuê nữ, trời sinh dâm đãng...”

Thẩm Gia tức giận định tát cho hắn một bạt tai nhưng lại bị Hoài Ngọc chặn cổ tay lại.

“Tức giận sao? Những điều này ta nói còn nhẹ nhàng, người khác sẽ chỉ trích ngươi còn gay gắt khó nghe hơn cả ta, chỉ mới như thế này mà ngươi đã không chịu đựng được?”

“Hoài Ngọc! Tên khốn nạn nhà ngươi!” Thẩm Gia tức giận đến mắng to.

Hoài Ngọc không thèm để ý, buông tay nàng ra, nói tiếp: “Phụ thân của ngươi sẽ bởi vì sai lầm của ngươi mà bị quan viên vạch tội, dâng tấu chương công kích ông ta sẽ như tuyết rơi bay đến trên long án của Thánh thượng. Căn cứ vào quy củ, khi một quan viên bị buộc tội thì người đó sẽ phải từ chức ngay lập tức, phụ thân ngươi rất có khả năng sẽ bị người gièm pha bởi vụ bê bối do ngươi gây ra. Bãi quan về quê, con đường làm quan cả đời của ông ấy sẽ bị chôn vùi ở trong tay ngươi.”

 

“Thanh danh trưởng tỷ của ngươi cũng sẽ bị ảnh hưởng bởi chuyện này, bởi vì ngươi, nàng ấy sẽ trở thành gái lỡ thì không gả được cho ai trong kinh thành, cuối cùng chỉ có thể làm tiểu thiếp cho một lão nhân mà thôi.”

“Ngươi nói ngươi sẽ quay về Kim Lăng sao?”

Hoài Ngọc lắc đầu cười nhạo: “Ngươi cho rằng lời đồn đãi không truyền đến được Nam Trực Lệ à? Trên đời này có rất nhiều người khua môi múa mép, người gièm pha sẽ truyền lời đồn này đến trời nam đất bắc, không ai là không biết! Ngươi nói nhà ngoại sủng ái ngươi à, nhưng có cưng chiều thì như thế nào, bọn họ có thể tiếp nhận một người cháu có thanh danh đã bị vấy bẩn hay không? Khả năng lớn nhất đó là ngươi sẽ bị đuổi ra khỏi nhà, trở thành một kẻ ăn xin ở Nam Kinh kiếm sống bằng nghề nhặt lá rau thối!”

Thẩm Gia: “...”

Đầu tiên là Thẩm Gia tức giận, khi nghe đến đó cũng rất thờ ơ, thậm chí còn có điểm nghi hoặc: “Hoài Ngọc, tại sao ngươi lại nói với ta những điều này?"

Hoài Ngọc tức giận nói: “Bởi vì ngươi thật sự quá ngu xuẩn! Ta không thể nhìn ngươi ngu ngốc đến mức nhảy vào hố lửa cũng không biết!”

Thẩm Gia một chút cũng không phản bác lại, dứt khoát theo lời hắn nói: “Được thôi, ta thừa nhận là ta ngu ngốc, nhưng mà Hoài Ngọc.”

Nàng tạm dừng một lát, ánh mắt chân thành hỏi: “Chuyện này thì có liên quan gì đến ngươi cơ chứ?”

“Cái gì?” Hoài Ngọc ngẩn ra.

Thẩm Gia tiếp tục hỏi: “Tự ta nhảy vào hố lửa, chuyện này thì có liên quan gì đến ngươi?”

Hoài Ngọc: “...”



Hoài Ngọc nổi trận lôi đình, xem ra đêm nay hắn nhiều lời đến như vậy, nói đến mức cổ họng bốc khói mà Thẩm Gia vẫn nghe không hiểu!

Hắn tức giận đến mức n.g.ự.c phập phồng, tùy tay cầm lấy cốc trà nguội trên bàn uống ừng ực, chuẩn bị nói với Thẩm Gia vài câu, lại thấy ánh mắt Thẩm Gia nhìn hắn rất kỳ quái.

“Ngươi nhìn ta như vậy làm cái gì?”

Sắc mặt Thẩm Gia không nói nên lời, nhìn cốc trà trong tay hắn.

Hoài Ngọc đột nhiên phản ứng lại: “Trà này... Ngươi đã cho vào rồi à?”

Thẩm Gia gật gật đầu: “Đã cho vào rồi, cả một gói.”

Hoài Ngọc: “...”

“Cả một gói! Thẩm Gia! Ngươi có phải bị ngốc rồi không!”

Hoài Ngọc tức giận nhảy dựng lên, đầu đụng phải nóc thuyền, sưng lên một cục to.

Thẩm Gia bị hắn rống, sợ đến mức ép vào thành thuyền, run bần bật, nhỏ giọng phản bác: “Là ngươi tự mình uống mà…”

Hoài Ngọc che lại chỗ bị đau, càng giận sôi máu: “Ngươi đã cho vào tại sao không sớm nói cho ta biết?”

“Ngươi cũng đâu có hỏi ta!” Thẩm Gia cảm thấy có chút bất công: “Hơn nữa, ta cũng không biết là ngươi sẽ uống nó mà!”

“Ngươi cho vào thì cho đi, còn cho vào cả một gói, ngươi đang tìm cái c.h.ế.t sao!”

“Ta sợ nó không hiệu quả!”

Hoài Ngọc quả thực muốn đánh c.h.ế.t nàng, chẳng bao lâu sau, hắn cảm nhận được chỗ bụng dưới có gì đó khác thường, giống như có một ngọn lửa tà ác, từ ba tấc dưới rốn của hắn bốc lên.

Ánh mắt Hoài Ngọc ngay lập tức thay đổi.

Thẩm Gia nhạy cảm nhận ra sự thay đổi này, nhìn thấy Hoài Ngọc gân xanh nổi lên và khuôn mặt hung dữ, nàng có chút sợ hãi lại có chút băn khoăn, liền nhích lại gần thận trọng hỏi: “Ngươi không sao chứ?”

Hương thơm ngọt ngào của nữ tử truyền đến mũi, khiến người ta lạc lối, trầm luân.

Hoài Ngọc cố nén sự thôi thúc ở bụng dưới kéo Thẩm Gia lại, xoay người lại, đưa lưng về phía nàng: “Ngươi... Ngươi cách xa ta ra một chút! Cũng đừng nói chuyện với ta!”

Thẩm Gia cái hiểu cái không, lại bị bộ dáng này của hắn làm cho hoảng sợ, chỉ đành ngậm miệng lại không nói nữa.

Nhưng không bao lâu, nàng nghe thấy Hoài Ngọc khẽ kêu rên lên một tiếng, hắn bắt lấy góc bàn dường như muốn bóp nát miếng gỗ thành bột, các khớp ngón tay trắng bệch, gân tay trên mu bàn tay nổi lên, cực kỳ đáng sợ.

Thẩm Gia lo lắng hỏi: “Hoài Ngọc, ngươi bị đau ở đâu sao?”

Hoài Ngọc không nói lời nào, thỉnh thoảng phát ra một tiếng kìm nén, rên rỉ đứt quãng. Thẩm Gia sợ hãi, suy nghĩ chẳng lẽ thứ đó ảnh hưởng đến mạng người sao? Nhũ mẫu có nói ăn vào là sẽ có thể dũng mãnh như long hổ, nhưng Hòai Ngọc lại không dũng mãnh như long hổ một chút nào, ngược lại còn giống như một con mèo bị bệnh thế?

Chẳng lẽ này thuốc này là giả?

Thẩm Gia không dám lên tiếng, lén lút vòng đến trước mặt Hoài Ngọc, thấy hắn cong lưng, không khỏi hỏi: “Hoài Ngọc, ngươi bị đau bụng sao?”

“Cút…” Hoài Ngọc cắn môi dưới đến chảy máu, nói chuyện đứt quãng: “Cách ta... Xa ra một chút..”

Thẩm Gia thấy mặt hắn đỏ bừng, cái trán đổ mồ hôi lạnh như thác nước, nhịn không được hỏi: “Ngươi rất nóng sao?”

Hoài Ngọc: “...”

Thẩm Gia nghĩ thầm nếu quạt cho hắn xem thì thế nào? Nhìn thấy hắn nóng đến như vậy, vì thế nàng dùng bàn tay làm quạt để quạt gió cho hắn.

Hoài Ngọc: “...”

Thẩm Gia quạt quạt, cổ tay đột nhiên bị bắt được.

Hắn dùng lực mạnh đến mức khiến Thẩm Gia phải hét lên: “Đau quá! Mau buông tay!”

Hoài Ngọc cũng không buông tay, hai mắt đỏ hoe, giống như dã thú trong núi, nhìn chằm chằm Thẩm Gia như đang nhìn chằm chằm vào con mồi: “Ta nhịn không được!”

Thẩm Gia: “Cái…”

Nàng còn chưa kịp nói xong, Hoài Ngọc xoay người đè nàng xuống dưới thân, cúi đầu hôn nàng.

Thẩm Gia: “!!!”

Đầu lưỡi cạy môi của nàng ra, chen vào trong khoang miệng, ngang ngược càn quấy. Thẩm Gia gần như ngay lập tức nếm được mùi m.á.u tươi, đầu óc nàng nổ tung, mười tám năm trên đời nàng chưa bao giờ trải qua chuyện này khiến nàng vẫn còn kinh sợ, choáng váng.

Hoài Ngọc không biết phải làm thế nào, chỉ biết mình nghẹn đến mức phát điên, trong cơ thể giống như có một ngọn lửa hừng hực thiêu đốt, hoàn toàn hành động theo bản năng.

Hương thơm trong miệng Thẩm Gia dường như có tác dụng thần kỳ trong việc làm dịu đi ham muốn mạnh mẽ, nhưng vẫn chưa đủ... còn lâu mới đủ.

Thẩm Gia nhận thấy tay Hoài Ngọc đang di chuyển xuống phía dưới, thô bạo cởi dây thắt lưng của nàng.



 

Nàng không biết bộc phát sức mạnh từ nơi nào, đẩy người đang đè lên mình ra, nhanh chóng đứng dậy từ trên giường, gom quần áo bị xé rách.

Dưới tác dụng của dược vật, Hoài Ngọc hiển nhiên đã mất đi lý trí, hắn nhìn nàng, điên cuồng rống to: “Cho ta!”

Vừa nói vừa tiến đến muốn bắt lấy nàng, cũng may khoang thuyền thấp bé mà hắn lại quá cao lớn, nên cứ đứng dậy thì lại bị đụng đầu.

Thẩm Gia nhân cơ hội chạy đến một đầu khác của khoang thuyền, cố gắng tìm vũ khí tự vệ, một bên khuyên nhủ:

“Hoài Ngọc! Ngươi thanh tỉnh một chút! Chuyện vừa rồi ta sẽ không so đo với ngươi nữa, Thẩm Như... ngươi thích chính là Thẩm Như mà! Hai ta không thể nào!”

Hoài Ngọc không nghe những lời nói vô nghĩa này của nàng, hiện tại đầu óc của hắn đều nghĩ đến việc đè Thẩm Gia dưới thân, lột quần áo của nàng!

Hắn vươn tay tóm lấy Thẩm Gia, kéo lấy vạt áo bên vai của nàng, lập tức xé tan thành từng mảnh!

Thẩm Gia: “!!!”

Nửa bên đầu vai của Thẩm Gia lộ ra bên ngoài, da thịt trắng mịn, lại thêm ánh đèn đỏ trong khoang thuyền chiếu lên, ánh mắt càng trở nên thâm trầm, Thẩm Gia thậm chí có thể nghe tiếng thở nặng nhọc phát ra từ cổ họng hắn, nàng sợ đến mức không biết phải làm sao.

“Hoài Ngọc, ngươi bình tĩnh một chút! Ta dẫn ngươi đi xem đại phu được không?”

“Không được!” Hoài Ngọc điên cuồng hét lên một tiếng, tiến đến bắt lấy nàng.

Thẩm Gia sợ tới mức kêu to, cuống quít chạy tới bên kia, nhưng khoang thuyền lớn như vậy, vô luận nàng chạy đến nơi nào cũng trốn không được, chỉ có thể giằng co với Hoài Ngọc qua bàn trà.

“Ngươi... Ngươi nóng lắm hay sao? Ở đây có trà!”

Thẩm Gia vội vàng cầm ấm trà trên bàn lên, nhưng Hoài Ngọc lại lật bàn, làm vỡ tách trà trên sàn, Thẩm Giai sợ tới mức sắc mặt tái nhợt, vô thức ném bình trà về phía hắn.

“...”

Hoài Ngọc lau mặt, dường như trở nên bình tĩnh hơn một chút.

Thẩm Gia nhẹ nhàng thở ra, nhưng ngay sau đó, hắn bất ngờ đưa lòng bàn tay to lớn về phía nàng, kéo nàng ôm vào lòng, ôm ngang nàng lên.

“Buông ta ra! Buông ta ra!”

Thẩm Gia giãy giụa kêu to, hai chân đá loạn, Hoài Ngọc ấn nàng lên trên giường, ‘xoạt’ một tiếng, xiêm y rách thành hai nửa, trong phút chốc, cảnh xuân hiện ra, lại còn có một nốt ruồi son.

Hô hấp Hoài Ngọc ngưng trệ, hai mắt đỏ ngầu, nhìn chằm chằm vào nốt ruồi.

Thẩm Gia vừa xấu hổ vừa tức giận muốn chết, che n.g.ự.c lại lui về phía sau.

Xuân sắc miên man không thể che dấu, nụ hồng trên n.g.ự.c hé ra, đáy mắt Hoài Ngọc lóe lên tia dục vọng, lại cúi đầu hôn nàng thêm lần nữa.

“Ngươi...”

Thân thể nam nhân nặng như một ngọn núi, cả người tản ra nhiệt độ nóng bỏng, nghe thấy tiếng vải bị xé toạc, Thẩm Gia rốt cuộc hiểu đây không phải là chuyện tốt gì, người nằm trên người nàng căn bản không phải Hoài Ngọc, mà là một người hoàn toàn xa lạ bị dục vọng khống chế.

Cơ thể nàng vừa đau vừa nóng bức, còn có loại cảm giác xa lạ kỳ quái.

Thẩm Gia ngây người một lát, rốt cuộc oa một tiếng khóc lớn lên: “Ngươi buông ta ra! Ta phải về nhà... Cữu cữu! Cữu cữu người mau tới cứu con.”

Thẩm Gia khóc thương tâm hoàn toàn đã quên cữu cữu của nàng giờ phút này đang ở Kim Lăng xa xôi, căn bản không nghe được tiếng kêu cứu của nàng, cũng không có khả năng tới cứu nàng.

Hoài Ngọc nghe được tiếng khóc của nàng, ngẩng đầu, trên mặt đan xen thống khổ cùng mờ mịt, hắn lăn qua một bên, nhìn nóc thuyền thở dốc, giọng khàn khàn nói: “Cút.”

Thẩm Gia vội vàng không ngừng gom lại y phục đi ra khỏi khoang thuyền, nàng hoàn toàn c.h.ế.t lặng.

Xung quanh đều là nước hồ, dây thừng buộc thuyền đã bị cởi bỏ, chiếc thuyền không biết khi nào đã trôi ra tới giữa hồ.

Nàng không trở về được, trừ phi nàng bơi về.

Thẩm Gia cúi đầu nhìn quàn áo của mình bị kéo đến rách nát, trong lúc nhất thời mù mịt không biết phải làm sao, suy nghĩ một chút, nàng khom lưng chui vào khoang thuyền, nhưng mới vừa đi vào, nàng ngây ngẩn cả người.

Hoài Ngọc đã cởi trần, cầm một mảnh sứ vỡ trong tay, cánh tay bị đ.â.m chảy m.á.u đầm đìa.

“...”

Hắn ngẩng đầu nhìn lại, đáy mắt rốt cuộc khôi phục một chút thanh tỉnh: “Sao ngươi còn chưa đi?”

Thẩm Gia thầm nghĩ, ngươi cho rằng ta không muốn đi hay sao?

“Thuyền trôi đến giữa hồ, nếu bơi về, bộ dáng này của ta, làm sao có thể gặp người...”

Hoài Ngọc buông mảnh sứ vỡ xuống, sóng mắt bình tĩnh nhìn nàng: “Nếu còn không đi, ngươi sẽ không đi được nữa.”