Oan Nghiệt Nhân Duyên - Đao Thượng Phiêu

Chương 94: Rơi xuống nước (1)



Rạng sáng đánh một trận tuyết, Thẩm Gia rất ít sinh bệnh lại bị phong hàn, trong một đêm bệnh tới như núi đổ, phát mấy trận sốt cao, dọa sợ đám người Tạ phủ, vội vàng mời đại phu tới, dược liệu như nước chảy đưa tới Hoán Hoa tiểu trúc, Tạ lão phu nhân một ngày phái người đến xem bảy tám lần.

Hoài Ngọc áy náy không thôi, ban ngày trong viện quá nhiều người, hắn chen không vào được, chỉ có thể ở ban đêm trông coi.

Thẩm Gia nửa đêm tỉnh lại, thấy hắn ngồi ở bên giường, tay dài chân dài cuộn tròn ở một đống, giống như một con ch.ó trung thành, mệt đến nằm sấp ở mép giường ngủ thiếp đi.

Thẩm Gia đánh thức hắn, hắn ngẩng đầu, còn ngái ngủ hỏi: “Muốn uống nước không?”

Nói xong muốn đứng dậy đi rót trà, Thẩm Gia giữ chặt hắn: “Không cần, chàng ngủ trên giường đi, đừng ngủ dưới đất.”

Hoài Ngọc đã hoàn toàn tỉnh táo, do dự nói: “Ta sợ làm phiền nàng.”

“Không đâu, không có chàng, ta ngủ không ngon.”

Thẩm Gia dịch vào bên trong một chút, nhường vị trí, xốc chăn lên.

Hoài Ngọc đành phải cởi áo khoác ra, mặc một thân áo dài trắng như tuyết lên giường, trong chăn rất ấm áp, Thẩm Gia dựa lại gần, ôm cổ hắn, chân gác ở trên lưng hắn, bởi vì phát sốt, cả người nàng nóng như lò sưởi.

“Chàng có muốn cái kia không?”

Thẩm Gia nhắm hai mắt lại, thanh âm bởi vì sốt cao mà trở nên khàn khàn.

“……”

Hoài Ngọc chần chờ liếc mắt một cái: “Bây giờ? Nàng còn đang bệnh mà.”

Thẩm Gia nhịn không được muốn cười: “Ta biết, ta chính là nói, chàng có thể chống đỡ được ta sao?”

Hoài Ngọc sắc mặt ửng đỏ, hắn chính là vì vậy mới không muốn lên giường!

“Nàng...... nàng cứ mặc kệ nó đi.”

Thẩm Gia cười mở mắt, ngẩng đầu nhìn hắn hỏi: “Hay là ta giúp chàng?”

Hoài Ngọc bịt mắt nàng lại: “Nàng lấy đâu ra nhiều lời như vậy, mau ngủ đi.”

Thẩm Gia nghe lời hắn nhắm mắt lại, qua một hồi lâu, Hoài Ngọc đều cho rằng nàng ngủ, nàng lại nhỏ giọng nói thầm: “Ta đây không phải là thấy chàng nhịn quá lợi hại sao.”



Hoài Ngọc cắn lỗ tai nàng: “Nợ trước, chờ phu nhân khỏe lại rồi nói.”

Chờ Thẩm Gia hoàn toàn khỏe lại, đã ra tháng giêng, đối với việc này, Hoài Ngọc liền khẩn cấp mang nàng đến trong sân luyện quyền, nói muốn tăng cường sức khỏe cho nàng.

Lúc trước Thẩm Gia đã quấn quít lấy hắn muốn học võ công, nhưng hắn vẫn không chịu dạy, lần này lại chủ động nói ra, nàng cầu còn không được, học rất tích cực, nhưng nàng đánh quyền pháp hắn dạy, luôn cảm thấy có chỗ nào không thích hợp.

“Nghĩ gì vậy? Phải chuyên tâm.”

Hoài Ngọc ôm nàng vào trong ngực, tay sửa lại tư thế.

Bàn tay rộng thùng thình của hắn dán sát eo Thẩm Gia, nhiệt độ cuồn cuộn không ngừng cách nguyên liệu quần áo truyền đến, thật sự khiến người ta không thể bỏ qua, Thẩm Gia nhịn không được quay đầu nói: “Ta hoài nghi chàng chính là vì ăn đậu hũ của ta, cái gì mà học quyền, đều là lấy cớ thôi.”

“Ăn như thế nào? Ăn như vậy?”

Hoài Ngọc ở trên lưng nàng nhéo một cái, vừa vặn gãi đến thịt ngứa, Thẩm Gia thắt lưng rụt lại, phát ra một tiếng cười lớn, vội vàng chạy đi, lại bị Hoài Ngọc đỡ lấy, gấp đến độ nàng kêu to: “Hoài Ngọc! Chàng mà tiếp tục gãi thì ta sẽ giận đó!”

“Nàng giận đi.”

Hoài Ngọc thở một hơi vào lòng bàn tay, lại đi trêu nàng.

Thẩm Gia cười đến không thở nổi, thân thể xoay chuyển linh hoạt, Quan Triều vào viện thấy cảnh này, vội vàng tránh ra ngoài cửa.

Thẩm Gia vỗ tay Hoài Ngọc: “Đừng làm loạn nữa! Quan Triều tìm chàng kìa!”

Hoài Ngọc đã sớm nhìn thấy, liền dừng bàn tay ngứa ngáy lại, cất giọng hỏi: “Chuyện gì?”

“Điện hạ, Thất gia tìm.” Quan Triều đứng ở ngưỡng cửa nói.

“Cữu cữu tìm chàng làm gì?” Thẩm Gia vừa sửa sang lại quần áo, vừa hỏi.

“Đoán chừng là uống rượu.”

Lần trước hai vò Nữ Nhi Hồng, hắn và Tạ Dực chỉ uống một vò, hẹn một vò khác lần sau lại mở ra.

Hắn nghiêng đầu hỏi Thẩm Gia: “Nàng muốn đi sao? Nàng vừa khỏi ốm, không thể uống rượu, chỉ có thể ở bên cạnh nhìn.”

Thẩm Gia lắc đầu: “Ta không đi, chàng đi đi.”

Hoài Ngọc liền hôn nàng một cái: “Vậy ta đi đây.”



*

Đến Lục Y Viên, Tạ Dực quả nhiên tìm hắn uống rượu, đã bày dụng cụ uống rượu ở nhà tranh rừng trúc.

Hoài Ngọc ngồi xuống, Tạ Dực nâng cổ tay rót chén rượu cho hắn, Nữ Nhi Hồng mười tám năm, rượu trong trẻo, có thể chiếu bóng người, hương vị thuần hương, khiến người ta miệng lưỡi kích động.

Tạ Dực trêu chọc: “Gần đây vui đến quên cả trời đất? Ngay cả cửa viện cũng không ra một bước.”

Hoài Ngọc kính một ly, hai má ửng hồng: “Cữu cữu, ngài đừng trêu ghẹo con.”

“Không phải trêu ghẹo, chỉ sợ đã đến lúc ngươi nên trở về.”

Tạ Dực từ trong tay áo rút ra một phong hoàng lăng mật thư, nói: “Hôm nay vừa tới, đây là phong thứ mấy rồi?”

Hoài Ngọc nhận thư, quả nhiên lại là thư thánh thượng tám trăm dặm khẩn cấp thúc giục hắn hồi kinh, trong thư còn yêu cầu thủy sư doanh Nam Kinh hộ tống hắn hồi kinh, nói là hộ tống, chỉ sợ làm chức trông coi.

Tạ Dực nói: “Qua một thời gian nữa, kênh đào tan băng, các ngươi cũng nên lên đường.”

Hoài Ngọc đặt thư lên bàn trúc, cũng không nói gì, rầu rĩ uống một ngụm rượu.

Tạ Dực nhìn ra trong lòng hắn phiền muộn, liền khuyên giải một câu: “Ngươi đã xuất thân là vương hầu thế gia, muốn chiếm được vị trí này, phải thừa kế, đời này cũng không cần vọng tưởng được tự do.”

Hoài Ngọc uống rượu, khinh thường nói: “Vương gia thì thế nào? Ta tình nguyện là thủ hạ của ngài, ít nhất muốn đi đâu thì đi.”

Tạ Dực ngước mắt nhìn hắn, thản nhiên nói: “Nếu ngươi là tiểu nhị trong cửa hàng, chỉ sợ ta sẽ không gả Châu Châu cho ngươi.”

Hoài Ngọc thoải mái cười to: “Nói cũng đúng.”

Hai người uống sạch một vò rượu, lúc Hoài Ngọc trở về, đã có chút say, Quan Triều đỡ hắn, hai người đi ngang qua Hải Đường viện, trong cửa đột nhiên lao ra một tiểu nha hoàn, đụng ngã Hoài Ngọc xuống đất.

Quan Triều lập tức hô: “Người nào? Dám đụng vào điện hạ!”

Nha hoàn kia hoảng sợ ngẩng đầu, trên má trái có một dấu bàn tay thật lớn, Hoài Ngọc nhận ra Hỉ Nhi hầu hạ trước mặt Thẩm Như, đứng lên, hỏi một câu: “Ngươi chạy cái gì?”

Hỉ Nhi quỳ trên mặt đất, khóc dập đầu: “Tiểu vương gia, cầu ngài mau đi cứu Trần phu nhân đi, nàng sắp bị đánh c.h.ế.t rồi!”

“Cái gì?!”