Lời nói không rõ ràng của cậu khiến Phương Kỳ Dương buồn nôn, cậu ta ghét bỏ ồ lên một tiếng, sau đó đi tìm đám Trương Trạch để uống rượu.
Lâm Tống Tiện ngồi tại chỗ sờ sống mũi một cái, hơi mất tự nhiên.
Lúc nói ra câu đó, chỉ là suy nghĩ chân thật nhất trong lòng, chính miệng tuyên bố với người ngoài thẳng thừng như vậy, hình như có hơi quá đáng.
Cậu cảm giác được gì đó nên ngước mắt lên, trong đám người mờ ảo, cô gái nhỏ vừa rồi cậu nhắc đang đi thẳng về hướng này, Tống Oanh mắc một chiếc đầm trắng viền hoa, tóc xõa tự nhiên sau lưng, mềm mại và dày, đuôi tóc còn uốn xăn lên, dịu dàng, đáng yêu hệt như bước ra từ truyện cổ tích.
“A Tiện, một mình cậu ngồi ở đây làm gì vậy?”
Cô ngồi xuống bên cạnh, hai tay ôm mặt nhìn cậu hỏi, một lọn tóc từ vai rơi xuống, Lâm Tống Tiện không nhịn được, đưa tay cầm lấy, năm ngón tay tách ra, xuyên qua từng sợi tóc mảnh.
Lâu rồi Tống Oanh mới hát lại, có hơi khát nước, trên bàn không có ly sạch nào, cô nhìn về phía ly chất lỏng trong suốt trước mặt Lâm Tống Tiện, không khỏi tò mò.
“Trong này là rượu hay nước vậy?”
“Là nước.” Lâm Tống Tiện nghiêm trang lừa cô.
“Có thật không?” Tống Oanh lên tiếng, Lâm Tống Tiện còn chưa kịp ngăn cản thì đã thấy cô cầm ly lên và uống một ngụm.
“Khụ khụ khụ…..” Cô bị sắc dẫn đến kho khan, ánh mắt hơi ánh nước, trừng cậu tố cáo.
“Cậu lừa tớ.” Bên trong không chỉ là rượu, mà còn là loại rượu mạnh có nồng độ cao, không đoán ra tên nhưng mùi vị lại vô cùng kích thích.
“Tớ chỉ nói đùa chút thôi, ai ngờ đâu cậu tin thật.” Lâm Tống Tiện đi tìm nước cho cô, tìm kiếm một vòng mới phát hiện có một chai nằm ở một góc trên bàn trà nhỏ, cậu mở nắp đưa cho Tống Oanh, cô uống mấy ngụm liền, cuối cùng mùi vị trong miệng cũng được hòa tan.
“Tớ luôn tin cậu vô điều kiện mà.” Vẻ mặt Tống Oanh đầy sự tủi thân, nước mắt ươn ướt trong mắt chưa tan.
Trong một khoảnh khắc đơn giản như vậy, đáy lòng của Lâm Tống Tiện bỗng dưng được vùi lấp, cậu hơi buồn phiền, nhẹ giọng đảm bảo, “Tớ sai rồi, sau này tớ sẽ không lừa cậu nữa.”
Đám Điền Gia Gia chuẩn bị tổ chức trò chơi nói thật hay đại mạo hiểm, còn thiếu mấy người, ánh mắt tìm kiếm trong phòng bao một hồi, rốt cuộc thấy Tống Oanh và Lâm Tống Tiện, hai người ngồi đó ăn không ngồi rồi.
Cô ngoắc ngoắc Tống Oanh, “Nhân Nhân, mau đến đây chơi trò chơi nè, còn thiếu hai người các cậu thôi đó.”
Đây là một trò chơi may rủi, bài tú lơ khơ sẽ được phát cho mỗi người, người lấy được lá vua hoặc nữ hoàng là người may mắn, phải chọn giữa nói thật và đại mạo hiểm, nếu không thì sẽ phải uống rượu.
Chơi mấy ván, có người bị hành hạ rất thảm, còn có nam sinh bị chuốc mấy ly, mặt đỏ bừng lên.
Cói lẽ vận may của Tống Oanh tốt, vẫn luôn ngồi bên cạnh im hơi lặng tiếng, cô đang âm thầm cảm thấy vui mừng, một ván mới bắt đầu, cô mở lá bài trước mặt mình, sau đó lập tức đứng hình.
Phần sau lá bài trắng là những họa tiết trùng lặp màu đen, phía trên chính là một lá bồi (Jack).
“Tớ là A đỏ, người may mắn của ván này là ai? Mau khai ram au khai ra!” Điền Gia Gia mở mặt bài trong tay ra, nóng lòng xem những người bên cạnh, những người khác cũng lần lượt mở lá bài của mình ra.
Đến lượt Tống Oanh, cô hơi chần chừ, chậm rãi lật lá bồi trong tay lên.
“Hahaha rốt cuộc cũng đến lượt cậu!” Điền Gia Gia xem náo nhiệt không chê chuyện lớn, vô cùng hưng phấn.
“Vua đâu, vua của ván này là ai, tớ phải nghĩ thật kỹ ra đề thế nào cho Nhân Nhân —–“ Lời nói của cô ấy đang hăng hái, cho đến khi nhìn thấy lá bài vua được Lâm Tống Tiện mở ra ở đối diện, lập tức ngừng lại.
Điền Gia Gia cảm thấy tẻ nhạt vô vị, “Được rồi, ván này đã kết thúc rồi.”
Tuy nói vậy nhưng trò chơi vẫn phải tiếp tục, cô ấy hỏi như thường lệ.
“Chọn nói thật hay là đại mạo hiểm.”
“Nói thật đi.” Sau khi Tống Oanh chứng kiến mấy lần đại mạo hiểm trước đó, quả quyết lựa chọn.
“Được, vậy cậu hỏi đi.” Cô ấy nhìn về phía Lâm Tống Tiện, những người khác cũng mong đợi nhìn cậu, khung cảnh trở nên hơi yên tĩnh, vẻ mặt Lâm Tống Tiện trầm tư, Tống Oanh vô thức cảm thấy khẩn trương.
Giữa sự im ắng, Lâm Tống Tiện chăm chú nhìn cô, gương mặt tươi cười nhạt.
“Tối nay về nhà ngủ lúc mấy giờ?” Cậu vừa đọc câu hỏi xong, xung quanh vang lên toàn tiếng “Xì”, quần chúng rối rít kháng nghị.
“Anh trai ơi, có dễ giải thì cũng không cần đến mức đó chứ!”
“Làm ơn tôn trọng trò chơi này chút được không?”
“Tức chết mất, tức chết mất.” Một nam sinh bị uống năm sáu ly rượu trước đó nói mãi không ngừng.
Tống Oanh rất ngượng ngùng, cô trả lời câu hỏi này chắc cũng không ổn lắm, lúc mọi người đang kháng nghị, ánh mắt cô thoáng thấy ly rượu trên bàn, vội cầm lên.
“Vậy để tớ uống rượu.”
Cô uống ực một phát cạn sạch, ly đã thấy đáy, Tống Oanh lau môi, cảm giác đầu óc quay cuồng.
“Tớ không chơi nữa, các cậu tiếp tục đi.” Cô xua xua tay, nhân cơ hội từ chối rồi đứng lên rời đi. Trò chơi này quá mạo hiểm, không thích hợp với người già cả như cô.
Tác dụng của ly rượu kia chậm nhưng rất lớn, Tống Oanh ngồi trên ghế sofa mơ mơ màng màng ngủ đến khi tàn cuộc, Lâm Tống Tiện vẫn luôn ở bên cạnh cô, cầm điện thoại chơi game, thỉnh thoảng thì nói chuyện với Đám Phương Kỳ Dương.
Cuối cùng buổi tụ tập cũng phải kết thúc, chỉ là lúc này tinh thần của thiếu nam thiếu nữ nào cũng rất phấn chấn, mạnh mẽ, giàu hi vọng, cả người ai cũng đầy mùi rượu và sự vui vẻ, tươi cười tạm biệt nhau sau đó tách ra ở cửa.
Trăng sáng sao thưa, gần rạng sáng, con đường cái trống trãi yên tĩnh, Tống Oanh đi chậm chậm theo sau lưng Lâm Tống Tiện, cô từng bước đạp lên cái bóng của cậu.
Tòa cao ốc ở hai bên mọc như rừng, đèn đường tạo nên cái bóng rất dài, ánh trăng im lìm, thỉnh thoảng có chiếc xe lao vun vút qua.
Lâm Tống Tiện đi một hồi thì dừng bước lại, “Có ổn không?”
“Cậu đừng dừng lại, để tớ chơi thêm một lúc nữa.” Giọng nói cô truyền đến từ phía sau.
“…..”
Lâm Tống Tiện bất đắc dĩ xoay người, đứng cách một khoảng không xa không gần, đưa tay về phía cô.
“Đến đây.”
“Làm gì?” Cô nói vậy nhưng vẫn ngoan ngoãn đưa tay ra đi đến, Lâm Tống Tiện cầm chặt lấy tay cô.
“Tớ dắt cậu đi.”
“Tớ có thể tự đi mà.”
“Một mình cậu đi ở phía sau tớ không yên tâm.”
“À.”
Hai người đi xuyên qua bóng đêm trên con phố, băng qua đường, vỉa hè lúc đêm khuya không có một bóng người, đèn đỏ vẫn làm hết trách nhiệm công việc của mình như thường, Lâm Tống Tiện dắt cô đi về phía trước, Tống Oanh nhìn bóng lưng cậu, nhịp tim đập đột nhiên mất đi tần số.
Cậu vốn chỉ đơn giản là nắm tay cô, nhưng chẳng biết từ lúc nào đã biến thành mười ngón tay đan chặt, ngón tay hai người quấn quýt, lòng bàn tay dán sát vào nhau, xúc cảm đặc biệt từ hành động thân mật ở nơi đó truyền thẳng đến tim.
Tống Oanh đã từng trải qua vô số những khoảnh khắc gần gũi với Lâm Tống Tiện, cậu ôm cô cùng ngủ say, gối đầu lên chân cô, cõng cô về nhà, kéo tay cô….. Nhưng Tống Oanh vẫn không cảm nhận được rõ ràng và mạnh liệt như giờ phút này.
Những việc làm trước đó có thể xem như là nhu cầu phụ thuộc, cô cũng thờ ơ không để ý, nhưng dắt tay nhau như vậy rất giống một cử chỉ dành riêng cho yêu đương.
Tống Oanh vô thức đưa tay sờ lên ngực mình, nhíu chặt mày, sắp khóc.
“Sao thế?” Lâm Tống Tiện phát hiện được sự khác thường của cô, quay đầu hỏi.
“A Tiện, hình như tớ bị bệnh rồi.” Cô xoa xoa vị trí tim của mình, hệt như không muốn thua kém.
“Nơi này cứ đập thình thịch, thình thịch mãi.”
Bị cậu dắt tay cũng không có cảm giác gì, cả người nhẹ bẫng.
Lâm Tống Tiện nghe vậy thì cúi đầu, nhìn về phía hai bàn tay đang nắm chặt của hai người, cậu như suy nghĩ điều gì đó, chốc lát sau, khóe miệng xuất hiện nụ cười nhàn nhạt.
“Nhân nhân, cậu không bị bệnh.” Cậu cúi đầu đến gần, đôi mắt chăm chú nhìn thẳng vào mắt cô.
“Cậu đang rung động.”
“Vậy còn cậu?” Tống Oanh đối mặt với cậu, qua hồi lâu, đột nhiên đưa tay chạm lên ngực cậu.
Bàn tay cô gái mềm mại, nhẹ nhàng dán lên người cậu cách lớp áo, nụ cười trên mặt Lâm Tống Tiện biến mất.