Ôm Chặt Bắp Đùi Nhân Vật Phản Diện

Chương 29: Phát cơm



Mặc dù để boss ngủ dưới đất, Lâm Hiểu có chút băn khoăn, nhưng trước mắt cũng chỉ có thể làm như vậy.

Buổi tối, Lâm Hiểu đẩy Đường Thiên Dật đi ăn cơm tối miễn phí. Khách sạn Đường gia là khách sạn cao cấp năm sao, lầu một là nhà hàng cùng phòng họp lớn, lầu hai là nơi làm việc, lầu ba, bốn là đủ loại hội sở, chỗ tập thể hình, còn có một cái hồ bơi. Đương nhiên hôm nay không ai xa xỉ dùng hồ bơi như thế. Bắt đầu lầu năm mới là phòng ngủ, hiện tại người cũng không nhiều, trước mắt cũng chỉ ở hai tầng. Lúc Lâm Hiểu tới chỗ thang máy đã có vài người chờ ở đó, phỏng đoán cũng là đi ăn cơm tối.

Lúc bọn họ đến nhà hàng tầng một, Lý Cường cùng Lý Song Bằng đã xuống, nhìn thấy bọn Lâm Hiểu, Lý Song Bằng phất phất tay, "Bên này bên này." Lâm Hiểu liếc thức ăn một chút, trong nội tâm dù khó tránh khỏi thất vọng nhưng ngược lại cũng không ngạc nhiên, dù sao đồ ăn cũng miễn phí, có được đã là tốt không cần nghĩ tới ngon đến bao nhiêu.

Bữa tối chỉ đơn giản bao gồm một chén cháo loãng cùng nửa cái bánh bao.

Lý Song Bằng mặt lộ vẻ khó khăn, "Đồ ít như thế ăn thế nào cho đủ no."

Lý Cường cầm đũa điểm điểm vào chén cậu, "Cậu biết vậy là đủ đi."

"Em đi lấy đồ ăn, Dật ca ca anh đợi ở đây một chút."

Lý Cường lên tiếng ngăn cản, "Lâm Hiểu, lấy cơm nhất định bản thân phải trình diện, hơn nữa trước khi đi lấy cơm phải có giấy chi chép."

Lâm Hiểu quay đầu lại, quả nhiên thấy một người mặc áo khoác ngoài kiểu quân nhân đang ghi ghi chép chép, có hai mẹ con kia tiếp nhận hai mảnh giấy cỡ bàn tay, sau đó cao hứng đi đến chỗ xếp hàng nhận cơm.

"Nghe nói đây là biện pháp để tránh có vài người đi lãnh cơm nhiều lần, dù sao mạt thế tài nguyên thật ít ỏi. Hơn nữa ban ngày trừ thang máy cùng khóa điện tử bên ngoài, các nơi khác đều không có cung cấp điện. Buổi tối cũng chỉ cung cấp một tiếng đồng hồ, 7 giờ sẽ ngắt điện, do đó sau 7 giờ không chuẩn tùy ý đi đi lại lại."

Lâm Hiểu điểm gật đầu, bây giờ là thời kì phi thường, nhất định phải quản lý nghiêm khắc như thế.

Đường Thiên Dật nói ra, "Chúng ta đi trước lĩnh đồ ăn, có lời gì, chúng ta trở về phòng nói sau."

6 giờ rưỡi, Lâm Hiểu hướng về chỗ quản lý ở lầu hai, muốn mượn bọn họ thêm chăn mền, nếu không buổi tối Đường Thiên Dật ngủ tuyệt đối sẽ bị đông lạnh.

Trong phòng Lý Cường, Đường Thiên Dật nói thẳng, "Hai người còn thu thập được tin tức gì?"

Lý Cường cũng nghiêm túc, trực tiếp đem sự tình mình nghe được nói ra, "Lúc chúng ta ăn cơm cũng chứng kiến được, có vài người lĩnh đồ ăn nhiều hơn so với chúng ta, đó là bởi vì ban ngày bọn họ đều tham gia một số hành động, bình thường có thể là thu thập một chút vật tư, thanh lý thây ma, cứu người các loại, sau khi hoàn thành, bọn họ sẽ được căn cứ vào biểu hiện ngày hôm đó mà được đóng lên con dấu thích hợp, con dấu có mấy loại, một, hai, nhiều nhất là năm sao, biểu hiện càng tốt, sao càng nhiều."

"Không sai biệt lắm với con nít ở nhà trẻ." Lý Song Bằng lầm bầm.

Lý Cường cùng Đường Thiên Dật lờ cậu đi, Đường Thiên Dật hướng về Lý Cường gật đầu, "Tôi có thấy có tờ giấy màu đỏ."

Lý Cường biến sắc, "Đây chính là trọng điểm tôi muốn nói, người cầm giấy màu đỏ chỉ có rất ít, mà màu sắc bất đồng đại biểu cho thân phận của bọn họ, người có dị năng!"

"Nếu tôi cũng có dị năng thì tốt rồi." Lý Song Bằng hết sức hâm mộ, ánh mắt tỏa sáng nhìn Đường Thiên Dật.

"Được đặc thù đãi ngộ, nhất định phải trả giá càng nhiều càng cao, còn gì nữa không?"

"Tôi cũng cảm thấy như vậy. Bất quá những người tôi hỏi thăm đều là người bình thường, cũng không biết người có dị năng cần phải làm những gì."

"Ca, các người có nghe tôi nói chuyện không!" Lý Song Bằng khó chịu.

Lý Cường cùng Đường Thiên Dật tiếp tục bỏ lơ cậu đi, "Còn người nhà họ Đường thì sao?"

Lý Cường vụng trộm nhìn thần sắc lạnh nhạt của Đường Thiên Dật một cái, sắc mặt có chút ít lúng túng, Đường Thiên Dật nhíu lông mày, thần sắc nhàn nhạt, nói chuyện cũng rất là trực tiếp, "Tôi không tin các người không hiếu kỳ." Đây là một câu khẳng định.

"Thật đáng sợ, anh như thế nào cái gì cũng biết rõ vậy." Lý Song Bằng ra vẻ chấn kinh, che ngực.

Lý Cường thật muốn vỗ một bàn tay lên, nhưng cũng bởi vì Lý Song Bằng nói đùa mà cười, làm bầu không khí ngưng trệ được tiêu tán chút ít. Dưới ánh mắt như nhìn thấu của Đường Thiên Dật, Lý Cường cũng chỉ có thể đường hoàng trả lời, "Nghe nói khi đó bọn họ gặp phải thây ma triều, người bình thường sống sót tuy nhiều, nhưng là do số người bình thường là con số đông. Còn những thứ kia, phú hào quan chức các loại cuối cùng sống sót chỉ có Đường gia 3 người, là bởi vì khi đó nhóm bọn họ cung cấp cho quân đội một khoảng vật tư phong phú."

Đường Thiên Dật dĩ nhiên đã nghe Lâm Hiểu nói qua, thức ăn của bọn họ đều bị Đường Thiên Tuấn trộm đi, không nghĩ tới cuối cùng lại trở thành vé bảo vệ tính mạng cho gia đình Đường gia.

Giữa lông mày Đường Thiên Dật thoáng hiện một tia lạnh lùng nghiêm nghị, "Còn sao nữa?"

"Còn nữ sinh hôm nay gặp có nhận biết Lâm Hiểu là người có dị năng hệ thủy, hiện tại như là chúa cứu thế trong lòng mọi người."

Đường Thiên Dật đối với Hứa Nhan không có bao nhiêu hứng thú, do đó thần sắc không biến hóa chút nào, đúng lúc này tiếng đập cửa vang lên, Đường Thiên Dật dùng thần thức tìm tòi, "Là Lâm Hiểu."

Lý Cường đá Lý Song Bằng một cước, "Đi mở cửa."

"Dựa vào cái gì làm việc cũng bắt em đi." Nhưng cuối cùng cậu cũng miễn cưỡng đứng lên, dự định đi mở cửa, nhưng đã có người vượt trước cậu một bước.

Lý Cường oán hận trừng Lý Song Bằng một cái, Lý Song Bằng buông tay ra, người ta muốn biểu lộ ân ái, tôi còn không cần chen vào.

Đường Thiên Dật mở cửa, lại chứng kiến Lâm Hiểu lúng túng đứng ở tại chỗ, chân đang họa vòng tròn trên mặt đất.

Cảm giác cửa mở, Lâm Hiểu nhìn lên thấy đó là boss, sắc mặt cô không khỏi càng thêm lúng túng, "Dật ca ca, thật xin lỗi, em không lấy được chăn mền, bọn họ nói hiện thời thiếu thốn, nếu không có cống hiến đặc thù gì thì không thể cung cấp thêm."

Đường Thiên Dật cũng không có bất kỳ bất mãn gì, trên gương mặt anh tuấn tràn ra nụ cười ấm áp, "Không sao, chỉ một buổi tối thôi, anh ngủ tạm cũng được. Ngày mai tự chúng ta đi ra cửa tìm."

Lâm Hiểu chỉ có thể cúi đầu, thấp giọng đáp, "Dạ."

Đường Thiên Dật dắt tay Lâm Hiểu, "Chúng ta cũng nói xong rồi, nhanh lên trở về phòng đi, sắp tới bảy giờ."

"Dạ được."

Đường Thiên Dật một tay dắt tay Lâm Hiểu, một tay lăn xe lăn hướng về phòng mình.

Boss dắt tay Lâm Hiểu làm cho cô có chút khẩn trương, toàn bộ chú ý đều ở chỗ cảm thụ được bàn tay boss ấm áp, khô ráo mà mạnh mẽ, thế nên đợi đến khi cô trở lại phòng ngồi xuống mới phục hồi lại tinh thần, phát hiện mình vừa rồi chưa chào hỏi bọn Lý Cường đã đần độn bị dắt trở về.

Hai gò má cô nóng rực lên, lại nghĩ tới cùng ở với Đường Thiên Dật trong một phòng, làm tâm tư cô căn bản không bình tĩnh được.

"Nghĩ cái gì? Nhập thần như thế..."

"Không có, không có gì. Chỉ là một chút chuyện của ngày mai."

Đường Thiên Dật tự nhiên trông thấy sắc mặt Lâm Hiểu, tâm tình hết sức sung sướng, tiểu nha đầu dễ dàng thẹn thùng như thế. Nhưng hắn cũng không đi chọc phá, đỡ làm cô xù lông.

"Tốt lắm, chúng ta đi nghỉ nhanh lên, nếu không mất điện sẽ không nhìn thấy gì."

Nghỉ ngơi, nói đến nghỉ ngơi, Lâm Hiểu nghĩ đến một sự kiện, ngủ nhất định phải thay quần áo, nhưng cô làm như thế nào cởi quần áo ở trước mặt boss, vậy rất kỳ quái nha!