Ôm Chặt Bắp Đùi Nhân Vật Phản Diện

Chương 41: Dũng Ca





Không gian này căn bản không thể nào so sánh với không gian của nữ chủ Hứa Nhan, bất quá Lâm Hiểu cũng không tham lam, có thể có một cái không gian đã không tệ, còn như có thể đem không gian mở rộng hay không, phải xem đến có phần may mắn hay không.

Điều chỉnh thêm vài ngày, Lâm Hiểu cuối cùng từ kho lúa trốn thoát đi, nhưng đứng ở ngã tư đường, Lâm Hiểu lại phát hiện mình không biết nên đi hướng nào.

Lúc này thế giới đã không còn là một mảnh toàn tuyết trắng nữa mà đã biến thành mùa hè chói chang!

Lâm Hiểu phát giác được thời gian rõ ràng đã biến hóa rất nhiều, trong nội tâm rên rỉ, cười khổ, "Nguyên lai mình biến mất lâu như thế. Vậy bây giờ phải đi chỗ nào tìm boss đây?"

Trong sách giai đoạn đầu miêu tả boss rất ít, không biết hắn hiện tại ở đâu, nghĩ đến đây Lâm Hiểu cảm thấy mình tiền đồ thật mong manh.

Bất quá cô cũng đã vô cùng may mắn, nếu không phải không gian cứu mình, mình đã sớm không còn ở trên đời, lấy đâu ra thời gian phiền não những vấn đề này nữa? Nghĩ đến đây, Lâm Hiểu sờ sờ miệng ngọc như ý đeo trên cổ, khóe miệng lộ ra nụ cười vui vẻ hạnh phúc.

Lâm Hiểu nghĩ đến trước đây bọn họ giấu lương thực ở kho hàng nhỏ phía sau, cô quyết định trước đi tìm đồ ăn, chính mình ở chỗ này đoán mò cũng không phải là biện pháp.

Từ trên đường cô tìm ra được một chiếc xe còn nửa bình xăng, liền trực tiếp chạy về quán trọ.

Chạy ngang qua khách sạn Đường gia, cô thấy có rời rạc vài thây ma chứ không có một bóng người nào, lúc này cô mới thực sự tiếp nhận mình cùng bọn Đường Thiên Dật đã thực thất lạc nhau.

Lâm Hiểu khẽ thở dài, tiếp tục chạy đến sau quán trọ, nhanh chóng giải quyết mấy thây ma cấp 0, vén lên cửa hầm, dùng hỏa cầu chiếu lên, phát hiện bên trong lại còn 2 túi gạo cùng một túi bột mì, trong lòng cô thật mừng rỡ, bọn họ thế mà không lấy đi toàn bộ! Vốn là chỉ ôm tâm tình nhìn thử một chút, Lâm Hiểu lập tức lộ vẻ vui mừng.

Cô đóng cửa hầm lại, đi sâu vào phía trong.

Lúc này Lâm Hiểu thấy được trên túi gạo có một trang giấy, trên mặt viết chằng chịt, bước chân cô lập tức vọt tới.

Phía trên là Đường Thiên Dật nhắn lại cho Lâm Hiểu, ngày đó thi thể Lâm Hiểu mất tích, hắn lại có cảm giác Lâm Hiểu vẫn còn sống, Đường Thiên Dật liền ôm trong lòng hy vọng chờ đợi Lâm Hiểu xuất hiện, nhưng từ khi tuyết trắng cho đến khi xuân đến vẫn không thấy thân ảnh Lâm Hiểu đâu, hắn bắt đầu hoài nghi cảm giác của mình có sai lầm hay không. Mà thành phố S xác thực thây ma quá nhiều, Đường Thiên Dật nhiều lần thiếu chút nữa chết dưới trảo thây ma. Cuối cùng Đường Thiên Dật theo lời bọn Lý Song Bằng khuyên mà rời khỏi thành phố S. Trước khi rời đi, hắn không đem hết tất cả thức ăn mà lưu lại một ít, Đường Thiên Dật hy vọng xa vời có một ngày Lâm Hiểu trở về thấy được tin nhắn của mình.

Trong thư Đường Thiên Dật cũng nói rõ, hắn chiếu cố thật tốt Lý Song Bằng, mà ân nhân cứu mạng Lâm Hiểu – Cố Tử Dương cũng sống lại, cũng đạt được dị năng hệ thổ, hắn cũng sẽ thay Lâm Hiểu báo đáp. Hắn hy vọng Lâm Hiểu nếu như có một ngày đọc được lá thư này sẽ đi đến thành phố H gặp hắn.

Thành phố H? Cha Lâm đã ở thành phố H, chẳng lẽ hắn đi tìm cha mình?

Lâm Hiểu đem thức ăn chuyển qua không gian, rồi nghĩ tới đường đi tới thành phố H.

Sau khi mạt thế không lâu, Lâm Hiểu đã mất liên lạc với cha mẹ nguyên thân, cũng không biết bọn họ như thế nào? Mặc dù bọn họ không phải cha mẹ ruột của mình, thời gian chung đụng cũng không nhiều chỉ có vài ngày, nhưng dù sao bọn họ cũng là cha mẹ của nguyên chủ, chính mình chiếm thân thể của con gái họ, nói thế nào cô cũng muốn chiếu cố họ thật tốt. Lúc trước là mùa đông không dễ đi, hiện tại đã là mùa hè, mình nên đi đến thành phố H cùng thành phố N tìm cha Lâm, mẹ Lâm, để hai người đoàn viên với nhau.

Định ra kế hoạch xong, Lâm Hiểu có chút sốt ruột khó nén, muốn xuất phát ngay. Nhưng trước khi lên đường nhất định mình phải tìm nước uống, công cụ sinh tồn, xăng vật dụng các thứ, không thể nào nói đi là đi.

Chuẩn bị đã ba ngày, hiện tại Lâm Hiểu đang đứng trước một trạm xăng. Đây đã là trạm thứ 3 cô tìm, nếu không tìm ra, xe cũng không chạy được nữa.

Lâm Hiểu lấy mã tấu, chậm rãi tiến vào bên trong, nói không chừng bên trong còn có xăng, cô nhất định phải tìm xem.

Cẩn thận mở cửa, trong quầy thu ngân đứng hai tên tang thi, giơ nanh múa vuốt hướng về Lâm Hiểu gầm thét, Lâm Hiểu nhanh chóng chuyển mình, dùng đao công kích, trong đó có một con tốc độ rất nhanh, đó là một con thây ma cấp một.

Trong kia Lâm Hiểu đối phó với thây ma cấp một thật vất vả, hiện thời có thể không hề áp lực mà giết chết nó ngay!

Lâm Hiểu một cước dẫm lên đầu con thây ma, đem lang nha bổng bắn tới con còn lại, giải quyết thật nhanh. Cô tìm kiếm một phen nhưng trong đầu 2 con này không có gì cả, cô không khỏi nhếch miệng.

Mấy ngày nay, Lâm Hiểu tổng cộng lấy được 10 tinh hạch cấp 0, tinh hạch cấp một có hai cái, một kim một hỏa. Đáng tiếc Lâm Hiểu không dùng được cái nào, cô muốn tiến lên, nhất định phải có tinh hạch cấp 2.

Xác định bên trong không còn thây ma, Lâm Hiểu bắt đầu sưu tầm. Trong một gian phòng nghỉ của nhân viên, Lâm Hiểu tìm được nửa thùng mì ăn liền cùng một thùng nước khoáng, đây đã làm cho Lâm Hiểu vui mừng muốn chết, cuối cùng chuyến đi này không tệ. Ở phía sau kho hàng, cô tìm được mục tiêu lần này, xăng! Tổng cộng 8 thùng xăng đặt trước mắt Lâm Hiểu, cô không khách khí chút nào lấy tất cả.

Lâm Hiểu vỗ vỗ tay, đang chuẩn bị ra ngoài, đột nhiên nghe bên ngoài một trận huyên náo, cô nhướng mày, lập tức phóng nhẹ bước chân, trốn tới cửa lặng lẽ nhìn ra ngoài.

"Cậu nói chính là chỗ này?" Dũng Ca tay nắm chặt súng lục, trầm giọng hỏi.

"Đúng, đúng, đại ca, chính là chỗ này, lần trước em đến xem qua, bên trong có một thây ma cấp một, cho nên em đoán đồ vật bên trong phải còn ở đây." Người gầy cúi đầu khom lưng chỉ trạm xăng dầu.

Dũng Ca gật gật đầu, xuống xe, hắn toàn thân da thịt vạm vỡ, xa xa vừa nhìn cũng biết người này có luyện võ, cánh tay cùng trên cổ đều là hình xăm. Trước mạt thế hắn là côn đồ, đầu lĩnh một bang phái nhỏ, sau mạt thế hắn thức tỉnh dị năng hệ hỏa, cũng làm cho bang phái của hắn càng lúc càng lớn.

Xuống xe nhìn thấy được thây ma ngã trên mặt đất, hắn cảm giác không được tốt, "Cậu không phải nói bên trong này không có người sao? Xem thây ma này rõ ràng là bị người giải quyết, bên trong khẳng định đã không còn gì." Dũng Ca thở phì phì đánh vào đầu người gầy một cái.

Người gầy ủy khuất sờ sờ đầu, "Lúc em đến điều tra rõ ràng không phải như thế."

"Tốt lắm, cận thị, quy củ cũ, đem những người kia xuống."

Nói đến những người kia, mặt mũi hắn tràn đầy ghét bỏ.

Trên hai chiếc xe cũng lục tục kéo xuống vài người đàn ông cường tráng.

Vừa rồi luôn trầm mặc không nói lời nào, một người đeo kính mắt đứng bên cạnh xe nghe được lời Dũng Ca nói, đi đến phía sau xe, mở cửa ra.

Một tay lôi mấy người phụ nữ run lẩy bẩy kéo ra ngoài, mà một người Lâm Hiểu có biết, là Tiền San San, bạn học của cô!