Những người đàn ông khác đều lộ ra vẻ hoan nghênh, chỉ có người đeo mắt kính kia không biểu lộ gì, dường như không có chuyện gì ảnh hưởng đến tâm tình của hắn, Lâm Hiểu tự nhiên nhìn hắn hơi nhiều một chút.
Dũng Ca thấy Lâm Hiểu nghi hoặc, gấp rút giải thích, "Đây là Mắt kính, cô không cần để ý đến cậu ta, mỗi ngày cái mặt cậu ta chỉ có dạng này thôi."
Lâm Hiểu nhận ra Mắt kính này khí chất rõ ràng khác với thủ hạ của Dũng Ca, nói không chừng mình có thể kéo hắn lại thành đồng đội của mình. Nhưng trước tiên phải quan sát đã. Lâm Hiểu rất nhanh thu hồi ánh mắt, "Bên trong vật gì cũng không có, chúng ta rời khỏi đi."
Dũng Ca khách khí nói, "Ở mạt thế không dễ dàng, để tôi phái người lại đi lục soát một lần, có thể tìm được cái gì thì hay cái đó."
Lâm Hiểu bĩu môi, hừ một tiếng, đứng sang một bên, cô hoàn toàn biểu hiện ra một hình tượng thiếu nữ kiêu ngạo. Kỳ thật cô rõ ràng, Dũng Ca là không tin mình nên mới phái người đi lục soát một lần, nhưng vô luận họ tìm ở đâu, đồ vật đã ở trong không gian của cô.
Dũng Ca liếc Tiền San San một cái, Tiền San San lập tức tiến lên lôi kéo Lâm Hiểu làm quen.
Vài phút sau, những người đi lục soát đã quay về, bất quá trong tay họ còn lấy được một ít đồ, một bao bánh đã bị mở, chai nước khoáng đã bị uống qua.
Lâm Hiểu trừng to mắt xem này nọ trong tay bọn họ, làm ra một bộ mặt chán ghét mà vứt bỏ, Dũng Ca không quan tâm kêu bọn họ cất kỹ đồ vật, rồi mới lên tiếng, "Chúng ta trong căn cứ có 32 người, trừ những người trẻ tuổi ở bên ngoài này, còn lại đều là người già yếu, nếu muốn nuôi sống bọn họ thật hết sức không dễ dàng!" Dũng Ca thở dài than ngắn.
Lâm Hiểu lập tức lộ ra một bộ khâm phục, "Nguyên lai Dũng Ca có thiện tâm như thế."
Dũng Ca phất phất tay, "Ha ha, không tính cái gì. Chúng ta trở về đi."
Lâm Hiểu vừa rồi sắm vai một thiếu nữ hồn nhiên dễ xúc động, mục đích giảm bớt phòng bị của bọn Dũng Ca. Cô không muốn chính mình vừa về tới địa bàn của họ sẽ bị giám thị ngay, vô luận nói như thế nào, không biết tình huống kẻ địch, ngay từ đầu phòng bị thì tốt hơn.
Một hồi sau Lâm Hiểu cùng bọn Dũng Ca đã đến trú điểm của bọn họ, đây là một nhà triển lãm, bên ngoài dùng cửa sắt chặn lại, bên ngoài lại có một vài khiên mộc tự chế tác, có vài tên tang thi không cử động đính trên mộc, Lâm Hiểu ngồi nhìn qua cửa sổ quan sát tiểu căn cứ, Dũng Ca dừng dừng xe, đắc ý nhìn Lâm Hiểu, "Như thế nào, em gái, chỗ này của tôi không tệ chứ?"
Lâm Hiểu gật đầu, thở dài nói, "Dũng Ca anh thật sự là lợi hại!"
Không có gì so sánh với tán thưởng của thiếu nữ thanh xuân làm cho Dũng Ca cao hứng hơn, thần sắc hắn lộ ra một vẻ kiêu ngạo, "Đi, em gái, Dũng Ca dẫn em đi tham quan."
Dũng Ca mới vừa xuống xe, cửa sắt liền mở ra, lập tức có người ân cần hoan nghênh bọn họ trở về, "Dũng Ca!" "Dũng Ca!"
Lâm Hiểu chú ý tới, bên trong góc có rất nhiều người già cùng trẻ em dùng ánh mắt khát vọng nhìn bọn họ, hay nói đúng hơn là thức ăn trong xe, chỉ là bọn họ vì quá sợ mà trốn ở một bên, chỉ dám nhìn nhìn.
Dũng Ca bắt đầu an bài thủ hạ đem đồ trên xe lấy xuống, bọn họ trước lúc gặp được Lâm Hiểu còn đi địa phương khác, mặc dù thu hoạch không nhiều, nhưng cuối cùng chuyến đi này không tệ.
Lúc này trong đám người đi ra một người đàn ông răng vàng khè, nháy nháy mắt nhìn Lâm Hiểu, "Dũng Ca, đây là gái mới à, có thể để tôi nếm thử trước hay không." Nói xong duỗi tay ra mò Lâm Hiểu một cái, không ngờ bị Lâm Hiểu đón đỡ, trong nháy mắt lật chuyển tay vặn vẹo hắn trên mặt đất, ủng da ở chân đạp trên mặt hắn, mã tấu trong tay vỗ vỗ vào mặt, trên mã tấu còn vết máu giết thây ma, lập tức ấn đỏ thẫm trên mặt hắn, "Muốn chết sao?"
Người đàn ông kia lập tức hiểu ra chính mình đã chọc tới người không dễ chọc, bất quá hắn không thể dễ dàng nhận thua, "Dũng Ca, mau kêu cô ta thả tôi ra! Con nhóc kia, ngươi không thả ta ra, ta cho ngươi biết tay!"
Dũng Ca lúng túng cười cười, "Em gái, xin lỗi, là anh quản giáo không nghiêm. Nhưng là đại ca, anh mặt dày hướng em cầu tình, tha cho anh ta đi. Tí nữa anh sẽ dạy dỗ lại anh ta."
Lâm Hiểu tức giận nhìn người đó, "Nếu Dũng Ca đã thay anh cầu tình, tôi tạm tha cho anh, bất quá tội chết có thể miễn, tội sống khó tha." Nói xong cô dùng chân nghiền nghiền lên bàn tay vừa rồi muốn mò mẫm cô, người đàn ông lập tức rống lên như heo bị thọc tiết, "A..."
Lâm Hiểu hừ lạnh một tiếng, cuối cùng thu chân lại.
Tiền San San lạnh mắt nhìn người đàn ông bị Lâm Hiểu thu thập, trước kia người nay cũng không thiếu phần ngược đãi cô, nhưng cô không dám phản kháng chút nào, bây giờ gặp Lâm Hiểu kết cục hoàn toàn khác nhau, chẳng những hắn bị Lâm Hiểu dạy dỗ, mà Dũng Ca cũng không hề tỏ vẻ muốn phiền toái Lâm Hiểu mà lại tiếp tục cười tủm tỉm dẫn Lâm Hiểu đi giới thiệu căn cứ.
Vì cái gì mà Lâm Hiểu có vận khí tốt như vậy có thể đạt được dị năng, còn mình chỉ có thể dưới thân đàn ông mà kéo dài hơi tàn?
Lâm Hiểu một đường đi theo Dũng Ca, trong lúc đó thu hoạch vô số ánh mắt ngạc nhiên, khi nào thì Dũng Ca lại đối với một tiểu cô nương khách khí như thế, còn mở miệng một tiếng "em gái", phảng phất như cô thực là em gái của hắn! Mà việc vừa rồi phát sinh, Dũng Ca thế mà không tức giận chút nào, còn rất ôn hòa xin lỗi cô!
Sau khi dẫn Lâm Hiểu đi xem một vòng, hắn an bài cho Lâm Hiểu một phòng một người, còn để Tiền San San lưu lại nói chuyện với Lâm Hiểu.
Lâm Hiểu nhìn theo Dũng Ca đi rồi liền đóng cửa lại. Gian phòng này trước kia là một phòng làm việc, về sau bọn Dũng Ca cải tạo lại, dùng một tấm ván gỗ giản dị làm giường, những thứ kia, bàn làm việc, ghế dựa đều còn để ở đó.
Tiền San San hâm mộ nhìn Lâm Hiểu, "Cậu thật là có bản lĩnh! Nên biết tôi bây giờ cùng 5 người khác trụ một phòng, thật sự quá chen lấn. Lâm Hiểu, cậu để tôi dọn qua ở chung, như vậy chúng ta có thể chiếu cố lẫn nhau."
Trước đây Lâm Hiểu nói không chừng đã đáp ứng, đáng tiếc hiện tại Lâm Hiểu đã là người đổi linh hồn, cô cười mà như không nhìn Tiền San San nói, "Cậu không sợ Dũng Ca để ý?"
Tiền San San run rẩy, nhưng mặt hướng về Lâm Hiểu cười đến ngọt ngào, "Anh ấy đương nhiên không để ý!"
Lâm Hiểu trêu ghẹo nói, "Tôi cũng không muốn làm bóng đèn." Tiếp theo cô chuyển đề tài, "Các cậu sau khi rời khỏi nhà tôi đã trải qua chuyện gì, Chu Linh đâu, sao lại không ở cùng chỗ với Hứa Nhan?"
Nhắc tới Chu Linh cùng Hứa Nhan, trên mặt Tiền San San lập tức hiện lên một tia bi thương, "Chu Linh chết rồi."
Việc này Lâm Hiểu sớm đã có dự liệu, nhưng nghe đáp án này, trong lòng còn có chút mất mát, "Là sao, xảy ra chuyện gì?"
Tiền San San tâm tình có chút kích động, "Đều là Hứa Nhan con tiện nhân này! Khi đó chúng tôi rời đi cùng với Hứa Nhan, bởi vì chiếu cố cho nhau, Hứa Nhan đưa chúng tôi về nhà cô ta. Trên đường đi gặp rất nhiều thây ma cho nên chúng tôi chỉ có thể trốn. Trong quá trình này, tôi đột nhiên thấy Hứa Nhan rõ ràng gạt chân Chu Linh, Chu Linh bị té trên mặt đất, trong nháy mắt bị thây ma cắn." Thân thể Tiền San San run rẩy, dừng lại một chút, "Sau đó, cô ta làm ra vẻ vô cùng thương tâm, tôi nghĩ đến nói ra chân tướng, nhưng bạn học chung quanh đều giúp đỡ cô ta, tôi sợ, tôi sợ nói ra cũng sẽ bị Hứa Nhan kia giết người diệt khẩu. Tôi vốn nghĩ là chỉ cần tôi không nói ra, Hứa Nhan sẽ không biết tôi đã biết được bộ mặt thật của cô ta mà đồng ý đem tôi về nhà. Kết quả..."
"Kết quả cô ta biết được."
Tiền San San gật đầu, nước mắt không khỏi chảy ra, "May mắn, khi đó tôi sớm phát hiện được cô ta muốn giết tôi diệt khẩu nên tôi đã chạy trước. Sau đó gặp được Dũng Ca."
Sau khi gặp được Dũng Ca là những ngày hắc ám nhất của cô, trở thành đối tượng phát tiết của bọn họ, trải qua cuộc sống sống không bằng chết, cô một người bình thường như thế nào một mình đối mặt với cái thế giới tràn đầy thây ma này? Cho nên cô không nghĩ tới chạy trốn, cùng với những người khác lưu lại ở đây, cho dù Dũng Ca chưa từng xem bọn họ là người, dù sao cũng tốt hơn bị thây ma cắn.
Nhưng cô không cam lòng, hiện giờ Lâm Hiểu chính là cơ hội! Dũng Ca đã đáp ứng, nếu làm cho Lâm Hiểu trở thành người phụ nữ của Dũng Ca, như vậy cô sẽ thoát khỏi dạng sống này, sau này cũng không ai có thể tùy ý chà đạp cô nữa.
Lâm Hiểu không biết dự định của Tiền San San, cô chỉ đang suy tư nội dung quyển sách. Chu Linh khi đó câu dẫn Tiêu Phong, Lâm Hiểu đã dự tính đến vận mệnh của cô ấy, Chu Linh thay thế Lâm Hiểu trở thành vật hy sinh, khiến cho cốt truyện lại được tiếp tục.
Hiện tại cô đã rời xa Hứa Nhan, như vậy cốt truyện gì phát sinh bên Hứa Nhan đã không còn quan hệ đến cô, chỉ cần mình sau này cẩn thận tránh đi những nhân vật chính, như vậy thế giới này có thể phát triển như theo trong sách. Cô có thể ở nơi không liên quan đến nữ chủ mà trợ giúp Đường Thiên Dật vượt qua Hứa Nhan, làm cho hắn trở thành đại boss trong thế giới này. Cho nên trước mắt tối trọng yếu là tìm được Đường Thiên Dật, tránh cho hắn trở thành biến thái như trong sách.
Tiền San San khóc một hồi, lại phát hiện Lâm Hiểu căn bản không an ủi chính mình, quay đầu nhìn lại, Lâm Hiểu thế nhưng lại đang ngẩn người, Tiền San San tức giận đến quả thực phát run, biểu diễn hay như thế mà không có người xem!
"Lâm Hiểu, Lâm Hiểu!"
"A?" Lâm Hiểu nhìn Tiền San San trước mắt đôi mắt đẫm lệ, cuối cùng là phản ứng lại, "Thực xin lỗi, tôi vừa rồi không có chú ý."
Tiền San San thấy Lâm Hiểu căn bản đối với việc bi thảm của mình không hợp tác chút nào, lập tức thay đổi sách lược, "Lâm Hiểu, thế nào chỉ có một mình cậu, bạn trai cậu đâu?"
Lâm Hiểu nghe Tiền San San hỏi Đường Thiên Dật, trong nháy mắt sắc mặt thật cô đơn, "Anh ấy..."
Tiền San San mắt sáng lên, an ủi, "Không sao, người chết không thể sống lại, chúng ta nên nhìn về phía trước. À, trước đây cậu không có đồng đội sao? Đừng hiểu lầm, tôi chỉ cảm thấy một mình cậu bên ngoài đích xác quá nguy hiểm."
Lâm Hiểu trong lòng lập tức cảnh giác, câu hỏi của Tiền San San rõ ràng là muốn biết cái gì, chỉ là cô không hiểu, trên người mình có cái gì Tiền San San muốn, "Chúng tôi bị thất lạc." Lâm Hiểu chuẩn bị án binh bất động, xem cô ta có hoa chiêu gì, "Tôi mệt mỏi rồi, muốn nghỉ ngơi." Rõ ràng muốn đuổi khách.
Tiền San San dù không muốn, nhưng hiện tại chính mình phải làm tốt quan hệ với Lâm Hiểu, chỉ có thể trước nhịn xuống, cô bất đắc dĩ đứng dậy rời khỏi phòng Lâm Hiểu.