Đột nhiên nghe được tin tức Đường Thiên Dật, Lâm Hiểu dị thường ngạc nhiên mừng rỡ, ở mạt thế có lẽ cũng không tìm được một người ngồi xe lăn có thể sống tới bây giờ, bởi vì vậy, Lâm Hiểu có trực giác, người La Tiểu Bàn nói đến nhất định là Đường Thiên Dật, nhưng là khi nào boss đã có thể đứng lên?
La Tiểu Bàn bị Lâm Hiểu làm sợ hãi, cả người rùng mình, phát hiện là Lâm Hiểu, lúc này cậu mới vuốt ngực, bình phục hô hấp, "Cô hù chết tôi, nói chuyện bình thường không được sao? Thiếu chút nữa bị cô dọa đến đau tim."
La Tiểu Bàn vừa nhìn bộ dáng Lâm Hiểu, vội vàng đem chính mình co lại tại chỗ ngồi đằng sau, thân thể đều muốn cong thành một con tôm, "Tôi... tôi không muốn nói cái gì, cô yên tâm, trái tim tôi mạnh mẽ lắm, dọa mấy lần cũng không sao."
"Tôi hỏi cậu sự tình cậu vừa nói!"
La Tiểu Bàn sắp khóc, "Tôi là đang nói sự tình vừa rồi a." Vẻ mặt vô tội.
Trịnh Thanh Quang nhìn không được, mắt thấy Lâm Hiểu sẽ sắp phát hỏa, mau chạy ra cứu, "Cô ấy là muốn cậu nói về người ngồi xe lăn kia!"
La Tiểu Bàn lúc này mới chợt hiểu hiểu ra, ngồi thẳng lại, giữa lông mày lộ ra vẻ đắc ý, "Nguyên lai là chuyện này, cô không nói sớm, hung dữ như thế làm gì! Cô nếu nói rõ hơn một chút, tôi đã sớm nói ra, bất quá cô có biết hay không cái người ngồi xe lăn kia, nếu không..."
Lâm Hiểu nhất nhẫn lại nhẫn, lập tức muốn nghĩ đập chết này người nói nhiều, nhưng chỉ vì La Tiểu Bàn biết rõ tin tức Đường Thiên Dật, "Nói! Trọng! Điểm!"
La Tiểu Bàn nhìn bộ dáng Lâm Hiểu cũng biết nếu mình không nói cho cô biết, tuyệt đối sẽ bị cô đá xuống xe, lúc này mới chịu nói ra.
Một tháng trước, Đường Thiên Dật vừa vặn đi qua trấn nhỏ này tìm xăng cùng vật tư, khi đó La Tiểu Bàn vừa vặn ở khu phụ cận tìm đồ ăn, một đoàn người đông, thần tình lãnh khốc, khi đó La Tiểu Bàn ánh mắt sáng ngời, đám người này nhìn thật phi thường lợi hại, nếu hắn có thể đi theo bọn họ, ở mạt thế nói không chừng sẽ sống thật tốt, cho nên La Tiểu Bàn dự định đến gần.
Chỉ là, không chỉ có La Tiểu Bàn mà cũng có những người khác thấy được bọn họ, mặc dù có một người ngồi xe lăn thật kỳ quái, khi đó càng chứng tỏ đoàn người này thật cường đại, đến người tàn tật cũng có thể mang theo, vậy người thường càng không có lý do gì cự tuyệt!
Cho nên một người phụ nữ dáng dấp kiều mỵ tiến lên nói chuyện, những người khác không cam lòng yếu thế theo sau. Người phụ nữ kia cho rằng dựa vào dung mạo của mình, cho dù không thể làm người vừa gặp đã thích, hảo cảm sẽ không phải là thiếu. Không ngờ vừa mới dựa vào gần liền bị như sấm sét đánh té xuống đất, càng làm cho La Tiểu Bàn sợ hãi là, người đàn ông kia đột nhiên từ xe lăn đứng lên, từng bước từng bước đi đến trước mặt người phụ nữ đang bị té dưới đất, ghét bỏ mà nói, "Thật bẩn." Nói xong một cước dẫm lên mặt người phụ nữ kia, cô ta chưa kịp nói gì thêm, toàn thân đã bị cháy đen.
Người đó gõ gõ đi bụi trên người căn bản không tồn tại, nhìn thoáng qua những người kia đang từng bước lui về phía sau, khinh miệt nhìn bọn họ một cái giống như nhìn rác rưởi. Người đó thị huyết cười một cái, đám người ham sống sợ chết! Tay vung lên, người chung quanh hắn lập tức hành động, trong nháy mắt đem tất cả những người muốn trốn giết sạch, mà người đàn ông đó không thèm để ý chút nào.
Vị máu tanh trong nháy mắt hấp dẫn thây ma xung quanh, bên trong cửa hàng đều vọt tới trên đường, thừa dịp này, thủ hạ người đàn ông thoải mái tiến vào cửa hàng chung quanh, càn quét sạch sẽ những thứ hữu dụng.
Nhìn những thi thể bị thây ma cắn xé cùng máu tươi phủ kín mặt đất, La Tiểu Bàn còn lòng dạ nào dám đi qua, trong lòng cậu thầm may mắn, chính mình vừa rồi động tác chậm. Nào biết vừa mới thu lại một bước chân, ánh mắt như lưỡi dao sắc bén của người đàn ông đó bắn lại, chân La Tiểu Bàn liền nhuyễn, cậu thề rằng người đó tuyệt đối đã nhìn thấy mình.
La Tiểu Bàn động cũng không dám động, chỉ sợ chọc cho người đó mất hứng, sẽ giáng mình một cái sét. Cho đến khi hắn một lần nữa rời đi, La Tiểu Bàn mới thở phào nhẹ nhõm, người có chút cứng ngắc.
Đương nhiên, lúc cậu kể lại Lâm Hiểu không nói tới bộ dáng kinh sợ của mình lúc đó, chỉ cường điệu sự biến thái của người đàn ông kia, còn chuyện mình không có tiền đồ sợ đến run rẩy, mỗi lần nhớ lại, La Tiểu Bàn toàn thân đều lạnh toát.
Nghe được La Tiểu Bàn nói đến dị năng của Đường Thiên Dật – sấm sét, cũng khôi phục lại chuyện đi đứng, làm Lâm Hiểu không thể không nghĩ đến Đường Thiên Dật trong sách. Hiện tại Đường Thiên Dật cùng nhân vật trong sách cơ hồ không có sai biệt! Trừ mình ra, những người khác đều có vẻ vẫn đi theo quỹ đạo.
Nhưng cô thật không tin, Đường Thiên Dật thế mà lại biến thành dạng người máu lạnh như vậy! Chút ít cố gắng của cô vậy là đều uổng phí hay sao? Lâm Hiểu không thể tin được, cũng không muốn tin tưởng chút nào.
"Lâm Hiểu, Lâm Hiểu? Cô sao rồi?"
Nghiên Kinh lo lắng nhìn Lâm Hiểu ánh mắt dại ra, cho đến khi thấy cô phục hồi tinh thần lại, mới khinh hư khẩu khí, "Cô không có sao chứ?"
"Tôi không sao." Lâm Hiểu liếm liếm môi khô khốc, nội tâm lại vô cùng dày vò.
La Tiểu Bàn từ ghế sau thò đầu tới, tò mò nhìn Lâm Hiểu, "Cô sẽ không thực nhận biết người đàn ông kia chứ?" Cậu sờ sờ trên cánh tay nổi da gà.
Lâm Hiểu chậm rãi gật đầu, "Nếu như tôi không đoán sai, anh ấy hẳn là vị hôn phu của tôi."
Lời Lâm Hiểu làm cho cả người La Tiểu Bàn cả kinh, tiếp theo lập tức rụt trở về, sợ hãi nhìn bóng lưng Lâm Hiểu, "Tôi... tôi không phải cố ý nói xấu anh ta. Thực ra, anh ta rất tuấn tú, so với minh tinh trong TV còn đẹp hơn, năng lực lại mạnh như vậy, vừa nhìn chính là nhân vật chính muốn xưng bá!"
"Sao cậu không nói anh ấy là nhân vật phản diện?"
La Tiểu Bàn chỉ có thể ha ha ha.
Lâm Hiểu không nói thêm gì nữa, La Tiểu Bàn cũng không om sòm, Trịnh Thanh Quang là không biết phải nói gì, Phó Hạo vẫn luôn ở trạng thái tâm tình sa sút, Nghiên Kinh chuyên tâm lái xe, bởi vì vậy bên trong xe yên tĩnh trở lại.
Đến khi bọn họ trở về thôn đã gần 3 giờ chiều, tất cả mọi người ăn ý xuống xe, Lâm Hiểu quay đầu lại nhìn chiếc xe liên tục theo sau bọn họ.
Xe cũng ngừng lại, từ phía trên đi xuống một nam một nữ, nam dáng người cường tráng, nữ có chút xanh xao vàng vọt, chân tay có chút co cóng, người phụ nữ nhắm mắt theo đuôi phía sau người đàn ông.
Nghiên Kinh tiến lên ngăn cản lại người đàn ông cường tráng, "Cho biết tên của anh, cùng sở trường đặc biệt."
"Tôi tên Phùng An Bang, đây là vợ tôi Viên Trân. Tôi không có sở trường gì đặc biệt, chỉ có sức mạnh."
La Tiểu Bàn trông thấy người này trong nội tâm liền sợ hãi, đó chính là người đàn ông hung hãn lầu 6, bất quá La Tiểu Bàn cho tới bây giờ chưa biết tên hắn.
"Tiểu béo, nguyên lai cậu cũng cùng đi theo à!" Người đàn ông làm bộ như không biết rõ La Tiểu Bàn cùng đi theo. Giờ phút này sắc mặt hắn vui mừng nhìn La Tiểu Bàn, dùng tay vỗ vỗ vai cậu, kỳ thật là bên tai La Tiểu Bàn uy hiếp, cho đến khi chứng kiến La Tiểu Bàn rụt cổ một cái, lúc này mới hài lòng ha ha cười vài tiếng, "Tôi cùng tiểu béo là hàng xóm."
Lâm Hiểu nghi ngờ nhìn La Tiểu Bàn, nhưng La Tiểu Bàn cúi đầu, nhìn không ra thần sắc cậu. Trịnh Thanh Quang ngược lại nhiệt tình hoan nghênh, "Hoan nghênh gia nhập chúng tôi."
Trịnh Tĩnh Gia lo lắng hãi hùng một ngày, nghe động tĩnh bên ngoài, không để ý người giữ cửa ngăn trở, kéo cửa ra, quả nhiên thấy được ca ca đứng bên ngoài nói chuyện.
"Ca! Anh cuối cùng đã trở về."
Nghe tiếng gọi, Trịnh Thanh Quang quay đầu lại, phát hiện em gái mở cửa chính, lập tức hung lên, "Ai bảo em ra mở cửa chính? Vạn nhất bên ngoài có thây ma thì làm sao? Cho dù không có thây ma, nếu bên ngoài không phải chúng ta mà là kẻ địch, em vội vàng mở cửa như vậy, chỉ làm cho mọi người sa vào hiểm cảnh."
Trịnh Tĩnh Gia đang cao hứng, ai biết thế nhưng lại bị ca ca khiển trách, ủy khuất cực kỳ, lập tức khóc, "Em! Em không phải là lo lắng cho anh sao! Anh sao lại hung dữ với em!" Lau nước mắt, cô lập tức xoay người đi vào trong nhà, cũng tức giận đóng cửa lại.
"Này..." Trịnh Thanh Quang chỉ cảm giác cơn tức càng lên cao, em gái thực sự là càng ngày càng không nghe lời, cứ tiếp tục như vậy anh sẽ quản không được nữa!
Trịnh Thanh Quang bình tĩnh lại, "Thi Toàn, các người đem thức ăn tìm được đem vào bên trong. Tôi cùng bọn Lâm Hiểu đi vùng phụ cận tìm xem còn có thức ăn gì hay không."
Còn như vũ khí bên trong xe Lâm Hiểu, anh nghĩ trước mắt tốt nhất không nói ra cho những người khác, mặc dù anh thiện tâm, không có nghĩa là anh ngu xuẩn, những vũ khí này nếu không phân chia tốt, cuối cùng chỉ có thể trở thành mục tiêu tranh chấp, cho nên bây giờ đặt trên xe Lâm Hiểu vẫn thích hợp hơn.
Trịnh Thanh Quang không lấy súng, những người khác cũng không ai nói, bởi vì vậy những vũ khí này cứ như vậy đặt trong xe Lâm Hiểu.
Trịnh Thanh Quang nhìn thoáng qua Phó Hạo, "Phó Hạo, anh cũng đi vào nghỉ ngơi trước đi. Còn như La Tiểu Bàn, ..."
La Tiểu Bàn lần này tích cực chen miệng vào, "Tôi cũng vậy, muốn ở lại." Cậu vừa nói, thừa dịp người không chú ý, hướng về Lâm Hiểu nháy mắt ra hiệu, mà ánh mắt cậu chỉ về hướng Phùng An Bang.
Kỳ thật Lâm Hiểu vốn cảm thấy có chỗ đề phòng Phùng An Bang, cho nên cô chú ý hơn một chút. Vừa rồi rõ ràng cô thấy Phùng An Bang uy hiếp La Tiểu Bàn, cô còn tưởng La Tiểu Bàn ở lại là phối hợp Phùng An Bang, nếu cậu thật sự làm thế, cô cũng sẽ không để ý xử lý sạch La Tiểu Bàn, dạng người này không xứng đi theo bọn họ. Nhưng La Tiểu Bàn dường như còn chút lương tri, cậu nháy mắt với Lâm Hiểu ra vẻ, cậu muốn lưu lại là muốn để ý tới Phùng An Bang.
Bất quá, có ai biết được có phải La Tiểu Bàn và Phùng An Bang kế sách hay không? Trong nội tâm Lâm Hiểu nghĩ vậy.