Ôm Đầu, Ngồi Xuống!

Chương 67



Có lẽ đã lâu không có quan hệ xác thịt, hai người nhạy cảm giống như thời đại học lần đầu tiên ăn vụng trái cấm, cả người run rẩy lợi hại, run rẩy dời đến bên giường.

Đẩy ra quần áo và vân vân, Mẫn Văn thậm chí có thể rõ ràng cảm giác được nhiệt độ cơ thể của Lưu Bạch Ngọc đang biến hóa, nàng giống như một đoàn dương chi mềm mại được nướng mềm, làm cho người ta nhịn không được muốn một ngụm nuốt vào trong miệng.

Dưới nụ hôn ôn nhu lại đủ xâm lược của Mẫn Văn, thân thể Lưu Bạch Ngọc trở nên mềm mại như nước, nàng vô lực nắm lấy drap giường, thân thể cuộn thành một đoàn. Giờ khắc này, đã không có khắc khẩu, đã không có giằng co, toàn thân toàn ý hưởng thụ, mặc cho thân thể hóa thành một bãi xuân thủy.

Nụ hôn của Mẫn Văn như trước tiếp tục, trong miệng cũng không ngừng nói: “Tôi nói rồi… Cô chỉ có lúc ở trêи giường là nghe lời nhất….”

“Cô – ngô…..”

Mỗi khi Lưu Bạch Ngọc muốn phản kháng, tay của Mẫn Văn sẽ ác ý trượt đến vị trí nhạy cảm, dùng thủ pháp thuần thục khiến nàng đình chỉ tất cả phản kháng. Lưu Bạch Ngọc chỉ cảm thấy trước mắt đã bắt đầu trở nên mờ mịt, thân thể khô nóng giống như lập tức sẽ bạo liệt, nhưng hết lần này tới lần khác Mẫn Văn còn không chịu buông tha nàng, dường như trả thù cho thống khổ những năm gần đây, khiến thính giác cùng xúc giác của nàng đồng thời “chịu tội”.

“Thích quyến rũ? Tôi xem ai cũng quyến rũ không bằng cô.”

Lời nói của Lưu Bạch Ngọc không phải không có lý, Mẫn Văn là nữ nhân biến thái cực đoan nhất nàng đã gặp qua, nhưng phần biến thái người thường khó có thể tiếp thu này lại phá vỡ băng cứng trong đáy lòng nàng, nhiều năm như vậy, tình cảm tiếp thu cùng dung nạp không chỉ khiến tâm của nàng trầm luân, mà ngay cả thân thể dường như cũng biến thành bảo bối chí tôn trong tay Mẫn Văn, người của nàng, tâm của nàng, vô luận vượt qua bao lâu, đều chỉ có thể ở nở rộ dưới tay một mình Mẫn Văn.

Mà hiển nhiên, hồi lâu không có tiếp xúc da thịt đã chứng thực điểm này, Mẫn Văn bắt đầu thỏa mãn, khóe miệng cũng mang theo nụ cười, nụ hôn như lửa dần thiêu đốt toàn thân Lưu Bạch Ngọc, nàng thành kín hôn môi, đến cuối cùng, một giọt nơi khóe mắt nhỏ xuống thân thể mềm mại kia.

Lưu Bạch Ngọc không có hỏi vì sao, nàng hiểu được, nhiều năm như vậy, Mẫn Văn giống như một đứa trẻ tự bế, tuy rằng ngoài mặt đang cười, nhưng tâm nàng ấy đã không còn chân chính mở rộng, duy chỉ có đối với nàng, một phần tình yêu không gọi là hoàn mỹ thậm chí có chút không trọn vẹn vẫn được nàng ấy dụng tâm che chở trong tay, chưa từng nghĩ đến buông tay, nước mắt của Mẫn Văn vì sao mà rơi chỉ có nàng biết, nàng không dùng ngôn ngữ để hồi đáp, chỉ là đem thân thể của chính mình không chút giữ lại mà dâng lên.

Yêu hận dây dưa, cuối cùng là trốn không thoát một chữ “si”.

* * * * * * * *

Không mãnh liệt như Mẫn Văn cùng Lưu Bạch Ngọc, Nặc cảnh quan mới vừa ăn xong điểm tâm đã bắt đầu lo lắng mà nhíu mày.

Vì có thể có đầy đủ thời gian bên nhau, Hàn Nại đã điều chỉnh thời gian làm việc đến hạn đến lớn nhất, tận lực để phù hợp với thời gian làm việc “Phi thường quy tắc” của Nặc Nhất Nhất, hơn nữa từ sau khi Triệu Vũ mệt nhọc bất ngờ qua đời, tuy rằng chưa nói nhưng Hàn tổng đối với thân thể của Nặc cảnh quan bắt đầu để tâm, định kỳ kiểm tra không nói, món nướng và vân vân những thứ không tốt đối với thân thể càng phải cáo biệt cùng Nặc cảnh quan.

Dường như chớp mắt một cái, Nặc cảnh quan vô cùng hạnh phúc, nhưng theo nỗ lực của Hàn Nại dần dần tăng lên, cảm giác áy náy trong lòng cô càng ngày càng sâu, lý tưởng muốn có được sự đồng ý của ba mẹ cũng đã không chỉ là suy nghĩ một chút đơn giản như vậy, cô nghĩ đây là lúc cô nên dũng cảm đối mặt thực tế.

Hàn tổng bây giờ đối với Nặc cảnh quan tuy rằng không thể nói là hoàn toàn nắm trong tay, nhưng điểm tiểu tâm tư kia của cô nàng cũng hiểu được tám chín phần, vừa nhìn cô dáng vẻ ưu sầu thì đã biết cô đang suy nghĩ gì.

“Được rồi, mới vừa ăn cơm liền tức giận bất lợi cho tiêu hóa.”

Nhìn Hàn tổng dáng vẻ nghiêm trang, Nặc cảnh quan lại càng khó qua, cô như chim nhỏ chạy đến bên cạnh Hàn Nại, đem đầu vùi vào ngực nàng, ngẩng đầu lên: “Chị không hiểu được, người ta lần này giống như đứng ở ngã ba của nhân sinh, phải ra một quyết định quan trọng.”

Hàn Nại xoa đầu cô: “Nga?”

Nặc cảnh quan hít sâu một hơi, ngửi lãnh hương quen thuộc trêи người nàng, nỗ lực tìm cảm giác an toàn cùng dũng khí: “Lần này không thành công tắc xả thân, em là ôm quyết tâm liều chết mà làm.”

Hàn Nại ôn nhu vuốt tóc cô: “Có đáng sợ như vậy không?”

“Đương nhiên là có!” Nặc cảnh quan dùng sức gật đầu, ba mẹ của mình cô hiểu rõ nhất, kỳ thực ba Nặc thì không sao, tuy rằng thoạt nhìn bất cẩu ngôn tiếu, nhưng hiểu rõ con gái nhất, khóc lóc om sòm và vân vân, chỉ cần thời gian đủ dài, tuyệt đối có thể công phá. Khó là ở chỗ Nặc mụ mụ…. Ai, nghĩ vậy Nặc cảnh quan thở dài. Hàn Nại khẽ cong khóe môi: “Bọn họ là ba mẹ.”

“A?”

Nặc cảnh quan ngẩng đầu, không thể tin nhìn Hàn Nại: “Chị biết?”

Hàn Nại nhìn cô: “Cái gì?”

“Em muốn xuất quỹ a!” (come out)

Nhìn Nặc cảnh quan bộ dáng khϊế͙p͙ sợ, Hàn Nại bất đắc dĩ lắc đầu: “Đương nhiên.”

“Chị làm sao biết được?” Nặc cảnh quan ảo não cực kỳ, vốn còn muốn âm thầm đối mặt, đến lúc đó thành công thì cho Hàn Nại một kinh hỉ, nhưng kết quả là người ta cái gì cũng đều biết, cô liền dễ nhìn thấu như vậy sao?

Hàn Nại vừa nhìn bộ dáng này của Nặc Nhất Nhất thì đã biết cô đang suy nghĩ gì, Hàn Nại nheo mắt, tay uy hϊế͙p͙ nắm khuôn mặt Nặc Nhất Nhất: “Còn muốn gạt tôi?”

Nặc Nhất Nhất bĩu môi, dùng đầu cọ cọ cằm của Hàn Nại: “Chị không nên thông minh như vậy có được hay không? Khiến cho em cảm thấy mình rất ngốc.”

“Ở trước mặt người yêu ngốc một chút thì đã sao?”

Hàn Nại cúi đầu hôn lên má Nặc Nhất Nhất, nàng rất thích Nặc Nhất Nhất thành thật núp ở trong ngực nàng, giống như lúc nhỏ nuôi mèo, mềm mại, chủ yếu nhất là loại cảm giác chân thực có thể ôm vào lòng này rất tốt đẹp.

Nặc Nhất Nhất hưởng thụ cưng chìu của Hàn Nại, ngoài miệng lại như cũ không phục: “Theo như chị nói, vì sao chúng ta cùng một chỗ chị lại không trở bên ngốc nghếch chứ?”

“Không có sao?”

Hàn Nại nhìn đôi mắt của Nặc Nhất Nhất, nàng rất hiểu tâm tình hiện tại của Nặc Nhất Nhất, không ít buổi tối, nhìn khuôn mặt của Nặc Nhất Nhất, nàng cũng sẽ si ngốc mà cười, sau khi cười xong sẽ cảm thán thay đổi. Sau khi Hoan Hi chết đi, trước gặp được Nặc Nhất Nhất, buổi tối đối với Hàn Nại mà nói là thời gian nàng không dám đối mặt, sợ hồi ức, sợ sự yên lặng của một khắc kia, nhưng từ khi có Nặc Nhất Nhất, tựa hồ sinh hoạt hết thảy đều cải biến. Có người đã từng nói, tính tình của Nặc Nhất Nhất không hợp với nàng, Hàn Nại luôn nhàn nhạt cười. Nội tâm của bản thân nàng, làm sao có thể để quá nhiều người biết? Cái tốt của Nặc Nhất Nhất một mình nàng biết là đủ rồi. Ai cũng không biết, sau khi có Nặc Nhất Nhất tâm tính của nàng đã thay đổi, cũng sẽ không biết trống rỗng trước đây đã được cảm giác ngọt ngào lấp đầy.

Mà cảm giác này, chỉ có Nặc cảnh quan mới có thể cho nàng.

“Đương nhiên không có, em còn cảm thấy chị càng ngày càng thông minh, cái gì cũng chạy không khỏi ánh mắt của chị.”

Nặc Nhất Nhất đưa ngón tay lên Hàn Nại, cái miệng giương rất cao, ai nói chỉ có học tâm lý mới có thể đoán được suy nghĩ trong lòng người khác? Rõ ràng cô suy nghĩ gì, Hàn Nại đều có thể trước tiên nắm giữ.

Hàn Nại cúi đầu nhìn Nặc Nhất Nhất đùa ngón tay của mình, trêи mặt có nụ cười: “Đây là cảm giác của em, biết đâu, con người từ lúc sinh ra thì chỉ số thông minh đã khác nhau rồi.”

….!!!

Đã biết mà!!! Nặc Nhất Nhất tức giận nhìn Hàn Nại, cô đã biết nữ nhân này thích khi dễ cô. Quả nhiên, Nặc Nhất Nhất Nặc Nhất Nhất phùng má nàng liền hài lòng, vừa bật cười, phiền não gì cũng không có.

“Được rồi, đừng tức giận nữa, việc này cũng không có gì, không phải sao?”

Nghe ngữ khí vân đạm phong khinh này của Hàn Nại, Nặc Nhất Nhất con mắt đều trợn tròn: “Xuất quỹ còn không có gì? Thân ái Hàn tổng, em chính là một tiểu bần dân , không phải ai đều cũng có thể có năng lực tiếp nhận như ba chị.”

“Sao em lại xem thường ba mẹ em vậy?”

Hàn Nại nhíu mày nhìn Nặc Nhất Nhất, Nặc Nhất Nhất dừng một chút: “Thân ái, cái miệng này của chị a, em thật nói không lại chị.”

Nghĩ đến tình huống sắp phải đối mặt, Nặc Nhất Nhất tâm tình bất định, vui đùa cũng không nổi nữa. Hàn Nại vuốt tóc cô, an ủi: “Nếu không tôi —”

“Đừng đừng!”

Nặc Nhất Nhất vội vàng dùng tay miệng của nàng: “Chị vì em cố gắng rất nhiều, cũng không thể để chị giúp em mãi được, em cũng phải dựa vào bản thân một lần.”

Hàn Nại nhìn Nặc Nhất Nhất không nói gì, nguyên nhân chủ yếu là miệng bị Nặc Nhất Nhất bưng kín, Nặc Nhất Nhất nhìn nàng , nói tiếp: “Cho dù bình thường Bạch Bạch nói đùa, nói chị nuôi một Tiểu Bạch Kiểm, nhưng em cũng không thể thật sự yên tâm thoải mái làm một Tiểu Bạch Kiểm.”

Trong mắt Hàn Nại có tiếu ý, không nháy một cái dừng trêи người Nặc Nhất Nhất, khí thế vốn có của Nặc Nhất Nhất đều lui xuống, cô buông tay ra, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Tuy rằng em lớn lên đủ mỹ lệ, làm một Tiểu Bạch Kiểm cũng không vấn đề gì, nhưng….Cho dù là Tiểu Bạch Kiểm, em cũng là một Tiểu Bạch Kiểm có lý tưởng có chí khí.”

“Tiểu Bạch Kiểm còn phân chủng loại sao?”

Hàn Nại vươn tay đem Nặc Nhất Nhất kéo vào trong lòng, Nặc Nhất Nhất dùng giọng trẻ con nói: “Đó là đương nhiên, làm Tiểu Bạch Kiểm của Hàn tổng, thế nào cũng phải cầm kỳ thư họa tinh thông mọi thứ a.”

Hàn tổng nhịn cười: “Cầm kỳ thư họa? Nghĩ không ra Nặc cảnh quan cũng sẽ cam tâm làm Tiểu Bạch Kiểm.”

Nặc Nhất Nhất giọng càng giống trẻ con: “Ai u, vậy phải xem là vì ai, vì chị, làm Tiểu Bạch Kiểm thì đã sao? Chỉ cần là cùng với chị, làm cái gì em cũng nguyện ý.”

“A, lời đường mật.”

Hàn Nại tuy rằng ngoài miệng nói như vậy, nhưng trong lòng lại ấm áp, Nặc Nhất Nhất cảm giác được, cô chờ đúng thời cơ, nhìn Hàn Nại: “Vậy chị có muốn nếm thử rốt cuộc bao nhiêu ngọt hay không?”

Hàn Nại nhìn Nặc Nhất Nhất nở nụ cười, ánh mắt khóa chặt trêи mặt cô, Nặc Nhất Nhất vốn dĩ có chút xấu hổ đối với kiến nghị này bị nhìn như vậy liền ngượng ngùng, cô mới vừa muốn nói gì đó hòa hoãn một chút tâm tình, thì thân thể mềm mại đã nhích lại gần, ngay sau đó miệng bị hôn lên.

Nụ hôn của Hàn Nại luôn luôn ôn nhu mang theo một tia xấu hổ, giữa răng môi cũng mang theo một tia hương khí mập mờ, hương vị này khiến Nặc Nhất Nhất mê muội, vừa mới bắt đầu cô cảm thấy Hàn tổng là loại tiểu hài tử trúc trắc hôn môi, thời gian lâu dài, cô mới phát hiện nụ hôn của Hàn tổng yêu nhiên câu người, không nhanh không chậm, ngươi gấp nàng không gấp, ngươi không gấp nàng gấp, khiến trong lòng ngươi có nghìn vạn con kiến, cho ngươi ngứa ngáy nhưng chung quy không thoát ra được, chỉ có thể theo tiết tấu của nàng mà trầm luân.

Hôn môi vừa tách ra, Nặc Nhất Nhất vừa mở mắt nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Hàn Nại, trong lòng đã tràn đầy ngọt ngào, vì một nữ nhân như vậy, cho dù bị mẹ đánh chết cô cũng không sợ.

Vì vậy, chiếm được môi thơm của Hàn tổng cổ vũ, sau khi cùng Hàn Nại lưu luyến gạt lệ, cô dứt khoát chạy về nhà mình, đợi số phận bị mẹ đánh chết.