Ôm Khối Băng Về Làm Vợ

Chương 11: Người nguy hiểm



Edit: Ellen Sủng Thụ

Beta: SA, Tiểu Quy


Hill nhận thấy ánh mắt của người đối diện ngừng ở trên người mình thời gian dài, ánh mắt lạnh nhạt của anh quét qua.

Trong lòng Trác Khuynh rùng mình, vội vàng thu hồi tầm mắt, cười nói, " Từ lâu vẫn luôn nghe danh của Riley tiên sinh, không ngờ bây giờ có cơ hội hợp tác, tôi thật sự cảm thấy vô cùng vinh hạnh."

Khi đang nói chuyện hai người đã song song ngồi xuống, Hill không muốn lãng phí thời gian, anh vừa ngồi xuống liền đi thẳng vào vấn đề, "Lần trước......" Anh vốn định nói về sự tình lần trước, ai ngờ chỉ nói được hai chữ đã bị Trác Khuynh ngắt lời, "Lần trước, lúc đó tôi có việc đột xuất nên không thể gặp mặt, thật sự xin lỗi." Gã nói xong còn tự phạt một ly, trên mặt cũng tràn đầy sự áy náy.

Thật ra gã ta không phải áy náy mà là chột dạ, hợp tác cùng gia tộc Riley - chuyện quan trọng như vậy gã đương nhiên sẽ đến trước, chỉ là khi đến chỗ hẹn mới biết được chỗ ấy cách trường học của anh họ gã -Trác Viêm - không xa, hơn nữa Trác Viêm còn thường xuyên tới nơi ấy uống rượu, cho nên gã vì phòng ngừa vạn nhất mới không xuất hiện. Không phải gã sợ hãi Trác Viêm, trong mắt gã Trác Viêm luôn là một người anh họ vô dụng, trừ bỏ có cái xuất thân tốt ra thì Trác Viêm chẳng có tài cán gì.

Trác Khuynh sợ là sợ người đứng đầu Trác gia sau lưng Trác Viêm, không có biện pháp, ai biểu Trác Viêm là con trai độc nhất của người đứng đầu Trác gia chứ, dù Trác Viêm không cầu tiến, xin vào một bệnh viện bình thường, nhưng nói đến cùng hắn vẫn là đại thiếu gia Trác gia, gã không dám đảm bảo cha hắn có âm thầm sai người bảo vệ hắn không, nếu thật sự có, bản thân tùy tiện xuất hiện ở đó nhất định sẽ khiến cho cha hắn cảnh giác, kế hoạch của gã sẽ thất bại.

Vì thế để cho an toàn, lần này Trác Khuynh hẹn Hill đến một nơi khá xa để bàn bạc.

Hill không rõ lắm quan hệ trong nội bộ Trác gia, nhưng lại biết rất rõ người trước mặt này muốn làm gì, vì thế tiếp tục đề tài vừa rồi, nói, "Sự việc lần trước tôi đã suy xét qua, tôi xác thật là muốn có kỹ thuật tiên tiến, nhưng Trác tiên sinh anh không cảm thấy sự bảo đảm của anh không có sức thuyết phục sao?"

"Sao có thể?" Trác Khuynh cười, "Riley tiên sinh đây là không tín nhiệm chúng tôi sao?"

"Không tin." Hill không chút khách khí nói, "Dựa theo kế hoạch của các người, tôi cung cấp cho các người tài chính, sau đó chờ các người thành công sau đó sẽ trả lại cho tôi một nửa tài chính cộng thêm kĩ thuật quân sự của Trác gia."

Trác Khuynh gật đầu, "Đúng vậy."

Hill tiếp tục nói, "Nhưng tôi phải dựa vào đâu để tin tưởng các người sẽ thành công, theo tôi được biết người đứng đầu Trác gia hiện tại có thủ đoạn vô cùng tàn nhẫn, anh lấy cái gì để đảm bảo các anh nhất định sẽ làm được điều đã nói, lỡ như các người không thành thì tiền của tôi sẽ đổ xuống biển hết hay sao?"

Trác Khuynh cười, lắc đầu, "Riley tiên sinh thật không hiểu biết về Trác gia, bác cả của tôi đúng thật là thủ đoạn rất tàn nhẫn, nhưng anh họ của tôi lại là một người có tài trí bình thường, lần này là đại thọ 50 tuổi của ông, anh họ tôi chắc chắn sẽ trở về, bác cả nhất định sẽ thương lượng việc muốn anh ta kế thừa gia nghiệp......" Gã nói tới đây thì nở một nụ cười châm chọc, nói, " Anh ta nhất định sẽ không đồng ý, ngoại trừ việc học ra thì anh ta chẳng quan tâm cái gì cả, kết quả là bọn họ sẽ xảy ra xung đột, mà tính cách của anh ta luôn rất quật cường, nhưng lại là người đầu quả tim của bác tôi, kể từ đó sẽ đem hầu hết sự chú ý lên người anh ta, mà chúng tôi từ mấy năm trước vẫn luôn âm thầm đem người của mình sắp xếp vào bên trong gia tộc, chỉ là người quá ít, nhưng số tiền của anh rót vào sẽ giúp chúng tôi có thể thuê thật nhiều người tài ,tất cả đều đã đủ, nhất định sẽ thành công . Hơn nữa ——" Trác Khuynh giang hai tay, biểu tình thực vô hại, "Nếu thật sự không được chúng tôi còn có một kế hoạch khác, chính là lấy tính mạng của anh họ ra uy hiếp ông ta nhường lại vị trí , đến lúc đó ông ta sẽ rất ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ."

Hill suy nghĩ một chút, nói, "Trác tiên sinh, anh có phát hiện ra hai kế hoạch của các anh đều thành lập dựa trên tài trí bình thường của anh họ anh không, nếu hắn không phải như vậy, nếu đến lúc đó hắn quyết định kế thừa gia nghiệp, nếu đến lúc đó hắn thành công thoát khỏi sự truy bắt của các anh, vậy kế hoạch các anh còn có cái gì để bảo đảm?"

Trác Khuynh cười xì một tiếng, lắc lắc đầu, "Chuyện này không có khả năng, chúng tôi nhìn hắn lớn lên hơn hai mươi năm sớm đã nhìn thấu hắn, hắn xác thật là một người ngu xuẩn."

Hill cẩn thận tự hỏi một chút, nói, "Như vậy, trước tiên tôi sẽ cung cấp cho các người ba phần tài chính, mà điều kiện trao đổi là các người phải cho tôi xem một phần kỹ thuật , tôi phải xem qua kỹ thuật của các người mới có thể biết tôi tốn số tiền lớn này đến tột cùng có đáng giá hay không."

Trác Khuynh cúi đầu suy nghĩ trong chốc lát, trong nhà bộ phận nghiên cứu phát minh kỹ thuật toàn bộ đều do bác điều khiển, muốn từ tay bác ăn cắp một bộ phận kỹ thuật tất nhiên rất là khó khăn, hơn nữa ba phần tài chính của gia tộc Riley chưa chắc thu được vào tay, huống chi nếu điều này không làm được thì làm sao có thể đảm bảo về sau cùng hợp tác nữa, vì thế gật đầu nói, "Được, qua mấy ngày tôi sẽ làm người đưa cho anh tài liệu, mà tài chính ——"

Hill gật đầu, "Tôi sẽ cho người chuyển tiền vào tài khoản của anh."

Trác Khuynh cười nâng ly rượu lên , "Vậy chúc chúng ta hợp tác vui vẻ."

Hill cũng nâng ly rượu cùng gã ta cụng ly, sau đó nói sơ qua về việc hợp tác rồi mới đứng dậy rời đi.

Trác Khuynh tiễn Hill lên xe, nhìn theo anh rời đi lúc này mới thu hồi tầm mắt, cười xoa cằm nghĩ, thật đúng là mỹ nhân, nhưng mà quá lạnh nhạt.

Thu hồi con mắt đánh giá, Trác Khuynh cũng ngồi lên xe, chỉ chốc lát sau liền biến mất ở trong màn đêm rực rỡ.

Lúc này một người khác bước ra khỏi quán bar, người này có mái tóc màu đỏ rượu, ngũ quan lập thể*, đôi mắt đen sâu thẳm. Đó chính là là Trác Viêm, đi theo sau hắn là một người phương tây cao lớn, Lôi Tư Nhĩ*.

*Ngũ quan lập thể: mỗi một đường nét đều phù hợp, có thể nói là hoàn hảo. Gương mặt này được gọi là "Khung xương mỹ nhân", ngũ quan tinh xảo lập thể, trên mặt không góc chết, thích hợp trên màn ảnh rộng.

*Lôi Tư Nhĩ: nhân vật này đã được xuất hiện trong những chương 1-7 và được nhà Duy Ngã dịch là Lei Seir. Nhưng nhà của chúng mình sẽ edit thành tên tiếng Trung thuần là Lôi Tư Nhĩ, giống như trong bản convert trên Wiki.

Lôi Tư Nhĩ từ ngày đó trở về luôn chịu sự uất ức ngột ngạt, không phải vì ông đường đường là bang chủ của một bang lớn nhưng lại dễ dàng bị người lừa đi, mà tiền đặt cược cũng thật sự rất lớn. Trước đó ông cũng đã nghĩ đến việc trốn thoát nhưng nước đi này quá nguy hiểm, lại không thể ngang nhiên phản kháng Trác Viêm, bất luận người này có năng lực như thế nào, chỉ cần thế lực phía sau hắn tùy tiện di chuyển một ngón tay là có thể tiêu diệt bang phái của ông.

Điều làm ông tức giận nhất đó chính là sau khi ông chết, Trác Viêm vẫn có thể tìm người thứ hai, thứ ba để thay thế, nói cách khác hắn không chịu một chút tổn thất nào. Lôi Tư Nhĩ sau khi suy xét kĩ lưỡng vẫn quyết định trước cứ như thế đi, bởi vì nhờ quan hệ của Trác Viêm, ông cùng Trác gia đã làm thành một giao dịch súng ống đạn dược.

Đối với sự suy xét của Lôi Tư Nhĩ, Trác Viêm tất nhiên là biết, lúc trước hắn quyết định thu phục ông cũng chỉ là kế sách tạm thời, hắn hiện nay yêu cầu nhân thủ, mà Lôi Tư Nhĩ lại đúng lúc xuất hiện, thế thì sao hắn phải đợi?

Phải làm thế nào mới có thể trong một thời gian ngắn làm một người coi trọng lợi ích phải nghe lời, trừ bỏ dùng vũ lực uy hiếp thì hắn thật sự không nghĩ ra cách nào khác, nói trắng ra là từ khi bắt đầu quan hệ của bọn họ chưa bao giờ tồn tại sự trung thành, chỉ có cùng nhau có lợi.

Tuy nhiên, đối với năng lực của Lôi Tư Nhĩ, Trác Viêm rất tin tưởng, nhưng đến tột cùng có thể thu người này về dưới trướng mình được hay không thì phải xem năng lực của hắn.

Lôi Tư Nhĩ thấy hắn chỉ đứng yên tại chỗ không nhúc nhích mà ánh mắt thì cứ nhìn về cuối phố , Lôi Tư Nhĩ bước tới hỏi, "Trác thiếu, có cần đi theo không?"

Trác Viêm lắc đầu, "Hiện tại không cần, chú chỉ cần theo dõi động thái của hắn như mấy ngày trước là được."

Lôi Tư Nhĩ nói được, hỏi, "Vậy người rời đi trước đã đi đâu, cần phái người theo dõi không?"

"Không cần," Trác Viêm híp híp mắt, khóe miệng gợi lên một nụ cười đắc ý, như cũ nhìn đường phố vắng vẻ, giọng nói nhẹ nhàng, nghe không ra bất kì ý vị gì nhưng từng chữ đều ở trong cổ họng, huyết tinh mà triền miên, "Em ấy —— tôi sẽ tự mình theo dõi." Bà xã à, đương nhiên là anh muốn tự mình theo dõi em rồi .

Lôi Tư Nhĩ đột nhiên quay đầu nhìn hắn, mặc dù đôi mắt của Trác Viêm vẵn như cũ híp lại,nhưng vẫn không thể che dấu được ánh sáng ở bên trong—— hắn giống như một con thú hoang tìm được con mồi, mang theo khát vọng trần trụi, hưng phấn, khát máu, ham muốn xé xác con mồi, làm cho cả người hắn ở trong nháy mắt bốc cháy, cực kì quỷ dị, cực kì.............Nguy hiểm.

Lôi Tư Nhĩ không thể không lùi lại một bước, sau một khoảng thời gian quan sát, ông phát hiện Trác Viêm thực chất là một con sư tử rất thích giả trang thành chú thỏ con đáng yêu vô hại, thực sự thì người này đang cất giấu một sức mạnh khủng khiếp, chỉ là nhìn bình thường thì người này luôn mỉm cười vô hại, tuy ông có rất nhiều suy đoán về năng lực của người này nhưng không thể không ngờ người này lại lộ ra bộ mặt nguy hiểm như vậy.

Hơn nữa ông còn không tin tưởng được đây có phải là tất cả về Trác Viêm hay không.

Trác Viêm nói xong câu đó xong liền thu hồi ánh mắt, khôi phục lại bộ dáng cười tủm tỉm như trước, nếu chưa thấy qua bộ dáng vừa rồi của hắn, bất kì ai nhìn thấy vẻ mặt vô hại này đều dễ dàng tin tưởng.

Lôi Tư Nhĩ bỗng nhiên rùng mình, trong lòng lại thêm phần cảnh giác, người này...... Quá nguy hiểm.

——————————————————————

Tiêu Thành đang hưởng thụ kì nghỉ nhàn nhã của mình trên hòn đảo thuộc Đông Nam Á thì bị gián đoạn bởi một cuộc điện thoại, mở mắt ra mới phát hiện là tổ chức gửi tới. Hắn thở dài, đem những tài liệu về Trác Viêm đã chuẩn bị tốt trước đó rồi gửi đi, thầm nghĩ, lại làm không công rồi, thật không biết có phải lão đại đã tính kế hết rồi không, nhưng mà lão đại, thật sự là nhiệm vụ của tôi hoàn thành rồi sao, thật sự có thể trải qua kì nghỉ của mình thật tốt, chúc may mắn, hy vọng thời điểm tôi trở về ngài còn sống, tuy rằng biết ngài sớm muộn gì cũng sẽ thất tình, nhưng làm anh em với nhau tôi cũng sẽ cùng ngài uống rượu giải sầu.

Giờ phút này, ngoài cửa sổ mặt trời dần nhô lên khỏi mặt nước thể hiện một ngày mới bắt đầu, nhất thời nhuộm đỏ bầu trời, Tiêu Thành híp lại đôi mắt lá liễu(*) của mình, đáy mắt bị ánh thành một màu đỏ, chiếu lên khuôn mặt tuấn lãng của hắn làm cho khuôn mặt ấy trở nên rất mê người, hắn nhìn trong chốc lát, cánh tay chống lên thành cửa sổ, chống cằm hưởng thụ được gió biển thổi tới, vô cùng thích thú thở ra một hơi, cười nói, "Thật đẹp a......"

(*)Mắt lá liễu: Mắt lá liễu thực chất là để chỉ đôi chân mày

Tác giả có lời muốn nói: Ân, ngày mai muốn tiếp tục ôn tập, cho nên không đi làm công, bởi vậy đổi mới cứ theo lẽ thường, nói chương sau bọn họ liền gặp mặt...... Nhìn trời......