Hai người ngẩng đầu, đối diện với sắc mặt xám ngoét của Tông Bách.
“Anh Bách bớt giận!!!”
Bên kia, Bạch Phù đuổi kịp bước chân của Tịch Nghi Lăng, sóng vai đi cùng em ấy, cười tủm tỉm nói: “Nghi Lăng, trưa nay chúng ta cùng nhau ăn cơm đi, chị có làm sườn heo chua ngọt, thịt xào cọng hoa tỏi, trứng chưng cà chua…”
Tịch Nghi Lăng đi rất nhanh, đột nhiên dừng lại rồi quay người về phía cô, gương mặt hằng năm chẳng có nụ cười nay lại tối tăm hơn, nhất là khi tâm trạng em ấy khó chịu thì càng có vẻ hung ác.
Em ấy bực dọc nói: “Bạch Phù, cậu đừng đi theo tôi nữa được không? Thật sự tôi không muốn nhìn thấy cậu chút nào cả.”
Bạch Phù cười nhạt: “Mỗi lần tìm được em đều rất vất vả, chắc em đói bụng rồi đúng không, tranh thủ ăn đi chứ không lát nữa nguội rồi thì mất ngon.”
Tịch Nghi Lăng cắn răng: “Cậu nghe không hiểu tiếng người à?”
Bạch Phù cũng không vì mấy câu nói này của em ấy mà đau lòng hay tức giận, cô chân thành đề nghị: “Nghi Lăng, em xinh lắm, cười nhiều hơn thì càng đẹp hơn đó.”
Tịch Nghi Lăng sửng sốt, khi còn nhỏ thường xuyên có người khen cô có ngũ quan xinh đẹp, nhưng lớn lên dưới đòn roi và sự miệt thị của ba mẹ nuôi, tâm thái của cô không còn tốt như trước, ngay cả nhìn mình trong gương cũng cảm thấy chán ghét.
Mà nữ sinh trước mặt này, lưng eo thẳng thắn, ngũ quan xinh đẹp hài hòa, mái tóc đen dài, cả người tản ra vầng sáng, hộp cơm trong tay cô cũng như thánh vật vậy.
Mây và bùn.
Thiên nga cùng tên hề.
Đây mới là sự khác biệt giữa cả hai.
Em ấy bi thương nghĩ, tay đột nhiên bị nắm lấy.
“Nghi Lăng, chỗ kia có ghế đá, chúng ta qua đó ngồi ăn đi.”
Thánh Nữ nắm lấy tay em ấy, dắt đến ghế đá rồi ngồi xuống.
Tịch Nghi Lăng theo bản năng muốn hất tay cô ra.
Nhưng tay của cô rất ấm áp, bỗng nhiên Tịch Nghi Lăng không nỡ làm cô bị thương.