Ghế của hai người là ở giữa hàng thứ 3 từ dưới đếm lên.
Lúc Tông Bách mua vé đã khá muộn, mấy chỗ ngồi đẹp đều bị chọn hết, anh chỉ đơn giản chọn chỗ cách xa nhân viên một chút.
Nhưng chờ đến khi hai người ngồi xuống, anh mới nhận ra mình thất sách (sai lầm trong mưu tính) rồi.
Hàng nào cũng có người ngồi, nhất là mấy hàng cuối cùng, góc nào cũng có đôi yêu nhau đang ngồi.
Tuy xung quanh hai người trống trải nhưng rõ ràng là bị vây quanh.
Bạch Phù cảm nhận được không ít ánh mắt đánh giá, hoặc tò mò hoặc ghen ghét, khác với những ánh mắt nhìn cô khi cô lên sân khấu nhận thưởng, cô cảm thấy bản thân bị xúc phạm.
Tông Bách cũng nhận ra điều này, anh híp mắt hung ác quét sang bốn phía, cả trai cả gái xung quanh chạm phải tầm mắt của anh thì đều vội vàng né tránh.
Rốt cuộc cũng thanh tịnh hơn không ít.
Lúc này phim bắt đầu chiếu.
Màu lót hồng nhạt, phụ đề màu đen, tên phim được một chú thỏ đẩy ra, nhìn cực kỳ nghịch ngợm đơn thuần, tràn ngập hơi thở hồn nhiên.
Nhưng mở đầu thì không hồn nhiên như vậy.
Thiếu nam thiếu nữ mặc đồng phục quấn nhau hôn đến nỗi quên trời quên đất, giây tiếp theo, chủ nhiệm giáo dục mở cửa ra, hai người kia như chim chóc hoảng sợ mà tách ra, sau đó bị chủ nhiệm giáo dục mắng mỏ phê bình một trận, kết quả trường ra quyết định cấm học sinh yêu sớm.
Vì thế chuyện xưa bắt đầu rồi.
Chẳng qua Tông Bách không tập trung xem phim được, trong đầu anh chỉ tràn ngập hình ảnh hai người ôm hôn.
Anh mới chỉ xem qua trailer, nói về câu chuyện tình yêu thuở ngây ngô đến khi trưởng thành của nam nữ chính, nên cảm thấy rất hợp để Bạch Phù xem.
Nếu cô có chướng ngại về nhận thức xu hướng giới tính, có thể thông qua câu chuyện tình yêu này mà cảm nhận được hormone nảy mầm giữa nam và nữ, dần nhận ra rốt cuộc là mình thích nam hay nữ, thẳng hay cong.
Không ngờ mới mở màn mà phim đã bạo vậy rồi.
Anh có chút không được tự nhiên, thậm chí còn chẳng dám nhìn sắc mặt Bạch Phù.
Bạch Phù cũng bị mở màn dọa cho sợ, nhưng may là mấy cảnh sau đó cũng tính là bình thường, hơn nữa chủ yếu là cảnh vườn trường, quay rất sát với hiện thực nên xem không buồn tẻ.
Tông Bách lặng lẽ liếc cô, thấy sắc mặt cô vẫn bình thường, anh mới nhẹ nhàng thở ra, dựa lưng vào lưng ghế, cả người cũng thả lỏng lại.
Nam nữ chính quen nhau vào lúc chia lớp xã hội và tự nhiên, sau đó trở thành bạn cùng bàn, cùng nhau làm bài, nam chính mệt mỏi ngủ gật, nữ chính trông chừng giáo viên hộ, nữ chính gặp chuyện khó khăn thì được nam chính giúp đỡ, tràn ngập hơi thở học đường, sự nhiệt huyết của tuổi thanh xuân mơn mởn.
Chỉ là nam nữ chính ngây thơ không phải là giả, nhưng cũng chẳng chịu nổi sự nhiệt tình nóng bỏng của nam nữ phụ.
Nam nữ chính ở trong lớp thảo luận bài tập.
Nam nữ phụ lại ở trong phòng học vắng vẻ hôn nhau đến quên mình.
Trời mưa, nam chính vừa chạy vừa cầm áo che lên đầu cho nữ chính.
Nữ phụ cầm ô, còn nam phụ lại đỡ lấy gáy cô ấy rồi hôn xuống.
Nữ chính tổ chức sinh nhật cho nam chính, dùng ánh nến thắp lên ánh sáng trong đôi mắt nam chính.
Nam phụ ngậm lấy miếng dứa mà nữ phụ đút, sau đó cúi đầu đút vào miệng cô ấy, lại hôn đến khó chia lìa.
…
Mới chỉ là hôn, còn chưa đến mức lộ liễu, góc quay đẹp cũng không mang lại cảm giác dung tục.
So với những bộ phim cấm thì còn kém xa, nhưng bởi vì người ngồi bên cạnh là Bạch Phù nên Tông Bách còn thấy cả người khô nóng hơn cả lúc xem phim cấm nữa.
Mà khiến người ta xấu hổ chính là tới gần cuối phim, nam nữ phụ đã không còn thỏa mãn với việc hôn môi nữa, bắt đầu tìm kiếm bí mật trên thân thể của nhau.
Đến lúc nhìn thấy tay nam phụ vói vào trong áo nữ phụ, trước mắt Bạch Phù đột nhiên tối sầm, một bàn tay dày rộng che mắt cô lại.
Bên tai là giọng nói hơi khàn của anh: “Đừng nhìn, không phù hợp với trẻ em.”
Khi nói chuyện, hơi thở của anh phả vào vành tai mẫn cảm của cô, có chút ấm giống như mèo nhỏ dùng móng vuốt gãi qua vậy.
Bạch Phù mất tự nhiên, muốn tránh khỏi tay anh, nhưng đúng lúc này cách cách đó không xa truyền đến tiếng động của một cặp đôi khác.