Bạch Phù ngồi trong góc bàn làm việc ở văn phòng giáo viên, trong tay là một xấp túi giấy màu vàng.
Cô nhanh chóng lật xem.
Lúc này đột nhiên vang lên một tiếng rống đầy khó thở.
“Em đi vào đây cho tôi!”
Bạch Phù ngẩng đầu, một dáng người thon dài cõng theo ánh sáng đi từ hành lang vào.
Mặt tường hơi ố vàng, cửa kính trong suốt, bên ngoài là từng tán lá cây xanh tươi.
Thiếu niên đứng im trước cửa sổ, không được bao lâu đã dựa vào góc bàn, chân dài thả lỏng, lười biếng ngáp dài, ánh sáng lờ mờ dừng trên người anh, anh thích ý híp mắt lại, cực kỳ giống một chú mèo đang vừa phơi nắng vừa ngủ gật.
“Đứng thẳng lên cho tôi! Đứng không ra đứng, ngồi không ra ngồi, nhìn em ra cái thể thống gì không?” Chủ nhiệm giáo dục bước vào, vừa nhìn thấy dáng vẻ này của anh liền giận sôi máu.
Tông Bách đứng một cách có lệ, cả người vẫn lỏng lẻo lung lay, đối với sự chỉ dạy ân cần của chủ nhiệm cũng là mắt điếc tai ngơ, mãi đến khi dư quang nhìn thấy bóng dáng người đang ngồi trong một góc kia.
Tóc dài đen nhánh ngoan ngoãn rũ ở sau đầu, vài sợi tóc mái theo gió nhẹ nhàng giơ lên, dưới đôi mày lá liễu là một đôi mắt to tròn sinh động.
Dáng ngồi của cô rất đoan chính, lưng cùng vai đều thẳng tắp, anh nhìn chằm chằm cô suốt mười mấy giây, ngoại trừ bàn tay nhỏ nhẹ nhàng lật giở, tư thế ngồi vẫn không hề thay đổi.
Chủ nhiệm giáo dục thấy anh thất thần thì càng bực, vừa lúc điện thoại vang lên, thầy nghe hai ba câu rồi đứng dậy đi ra ngoài, còn không quên nhắc nhở: “Em ở đây viết bản kiểm điểm đủ 1000 chữ cho tôi, không viết thì gọi phụ huynh lên trường nói chuyện.”
Bạch Phù nghe xong toàn bộ câu chuyện, cuối cùng còn bị tiếng quát rung trời của chủ nhiệm doạ sợ, không khỏi sờ sờ vành tai, lơ đãng ngước mắt đối diện với tầm mắt lạnh lạnh của Tông Bách, cô theo bản năng nuốt nước miếng một cái ực.
Vừa bị mắng xong chắc chắn tâm trạng sẽ không tốt, bây giờ cô đâm đầu vào họng súng, không biết có bị giận chó đánh mèo không?
Cô nở một nụ cười vô hại với anh, tiếp tục cúi đầu làm việc, thật ra là đang nghiêm túc nghe ngóng động tĩnh từ anh.
Nhưng hình như anh chẳng có phản ứng gì, Bạch Phù thở nhẹ một hơi, có lẽ giống như mấy lần trước, vốn dĩ anh chẳng thèm để ý đến cô.
Cô an tâm, bắt đầu bận chuyện của mình.
Nhưng đến khi cô phát hiện phía sau xuất hiện thêm một người thì đã muộn.
Một bàn tay có khớp xương rõ ràng rút lấy quyển hồ sơ từ trong tay cô ra.
Tim cô đập nhanh như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, người kia đã đọc tên được viết trên hồ sơ: “Chương Duy Giai?”
Mắt anh híp lại nhìn cô: “Nếu tôi nhớ không sai thì người này ở lớp A10 chúng tôi, cậu học A1 mà lại có quyền xem hồ sơ lớp khác sao?”
Đuôi mắt của Bạch Phù cong lên, thong dong đáp lại: “Chắc ban nãy lấy hồ sơ nên không cẩn thận lấy sai, tôi trả lại vậy.”
Cô đứng lên, đối phương cũng không vì thế mà nhường bước, khoảng cách của cả hai rút ngắn, gần đến nỗi anh chỉ cần cúi đầu là có thể ngửi được hơi thở của nhau.
Sắc mặt cô không đổi, cười nhạt duỗi tay với anh: “Bạn học Tông, có thể đưa hồ sơ cho tôi không?”
Đầu ngón tay của thiếu nữ xanh nhạt, móng tay hồng hồng giống như cánh hoa anh đào, hoa tay rõ ràng, lòng bàn tay hồng nhuận, mang lại cảm giác dịu dàng lại không yếu ớt.
Tông Bách nhướng mày: “Biết tôi sao? Vậy hẳn là biết tuy tôi hay đến trễ, còn trốn học đánh nhau nhưng không phải thằng ngốc dễ bị lừa.”
Ngón tay ở giữa không trung của Bạch Phù hơi cuộn lại, cảm nhận được anh đang cố ý làm khó mình.
Tông Bách bật cười: “Muốn tôi phải nói huỵch toẹt ra à?”
Bạch Phù rút tay lại, giả ngu: “Bạn học Tông nói gì vậy, tôi không hiểu lắm.”
Tông Bách gật đầu, vươn tay về phía cô.
Bạch Phù tưởng anh muốn đánh mình, theo bản năng nghiêng, chỉ thấy tay anh lướt qua vai cô, đè lên điện thoại của cô đang để trên bàn.
“Mở album ảnh ra đi, những chuyện cậu làm sẽ sáng tỏ ngay thôi.”