Tông Bách không đến nhà ăn, cũng không chọn nhà hàng cao cấp mà đưa Bạch Phù rẽ trái rồi lại rẽ phải ở con đường sau trường, đi vào một tiệm hoành thánh lâu đời.
Mặt tiền cửa hàng tuy nhỏ nhưng sạch sẽ ngăn nắp, người đến ăn cũng không ít.
Lúc hai người đến, chủ quán ước chừng 50 đến 60 tuổi cười cười dọn sạch sẽ bàn tiếp đón.
Chủ tiệm hỏi: “Ăn gì thế?”
Tông Bách hất cằm về phía Bạch Phù: “Cậu mời nên cậu gọi đi.”
Chủ tiệm thấy có khách mới đến, xoay người đưa thực đơn cho cô.
“Cô bé, nhìn xem muốn ăn gì thì gọi chú nhé”
Bạch Phù đưa hai tay nhận lấy, lễ phép cảm ơn.
Cô xem xong thực đơn, hỏi Tông Bách rồi gọi hai phần sủi cảo tôm thịt.
Sau khi món ăn được bưng ra, cô gắp miếng sủi cảo lên cắn một miếng, vỏ mỏng tôm tươi, hương vị cực ngon.
Cô ăn hai cái, người ngồi đối diện lại không thấy động tĩnh gì.
“Cậu không thích ăn à?” Bạch Phù khó hiểu hỏi.
Tông Bách, người đến cả đũa cũng chưa cầm lên, nhàn nhạt nói: “Ăn ngấy lắm.”
Bạch Phù nghẹn một hơi, ăn ngấy lại còn đưa cô đến đây làm gì?
Tông Bách tuy nhìn mặt đoán ý được nhưng lại không chấp cô, khẽ gõ tay xuống mặt bàn: “Tôi đói.”
Tông Bách nhấc ngón tay, như có như không chỉ vào hộp cơm của cô: “Trong đấy có gì?”
“Thịt kho tàu, cà chua xào trứng, rau trộn rong biển, còn có canh bắp xương sườn.”
Vừa nói Bạch Phù vừa mở nắp.
Mấy món này không chỉ có tên thèm ăn mà nhìn cũng rất ngon miệng.
Tông Bách trực tiếp lấy hộp cơm trước mặt cô: “Đưa đây tôi ăn cho.”
Bạch Phù không tranh giành với anh, vốn dĩ là cho em họ, bây giờ bỏ cũng phí, không thì dùng để trả ơn cũng tốt.
Tông Bách gắp một miếng thịt bỏ vào miệng, giây tiếp theo đã bị chinh phục.
Bạch Phù mới ăn năm sáu cái sủi cảo, anh đã ăn sạch sẽ hộp cơm, cuối cùng cắm đũa vào miếng ngô, vừa ăn vừa nói: “Sau này cơm trưa của tôi cứ theo tiêu chuẩn như hôm nay mà làm, tôi đến lớp cậu lấy hay cậu mang qua?”
Bạch Phù suýt thì bị nghẹn sủi cảo, người này đúng là không biết xấu hổ.
Cô lấy tờ giấy lau khóe miệng, lau xong mới nói: “Bạn Tông Bách thân mến, sau bữa cơm này là chúng ta sòng phẳng, không ai nợ ai rồi nhé.”
Tông Bách cắn miếng ngô, chậm rì rì nói: “Tôi có nói một bữa cơm là xong đâu?”
Khóe miệng Bạch Phù trùng xuống, tưởng không biết xấu hổ ai dè mặt dày thật.