Đang là giữa trưa hè nên thời tiết cực kỳ nóng bức.
Quạt trần chóng phòng khám nhỏ xoay đều, nhưng vẫn chẳng đuổi được hết sự oi bức đi.
Tông Bách không chịu nổi, chạy đến bậc thang rồi ngồi xổm xuống, vén vạt áo lau đi mồ hôi trên mặt.
Sau một lúc lâu anh mới nghe thấy tiếng bước chân, nghiêng đầu nhìn, là Bạch Phù đi ra.
Tâm trạng của Bạch Phù có chút nặng nề, lơ đãng nhìn thấy cơ bụng trần trụi của anh, rắn chắc chứa đầy sức mạnh, cô cuống quít nhìn đi nơi khác, ánh mắt dừng ở bồn hoa ngoài đình viện.
Tông Bách vội vàng thả áo xuống rồi đứng lên, vốn dĩ anh đang rất tự nhiên nhưng lại bị hành động của cô làm cho đỏ mặt, không hiểu sao lại ngượng ngùng.
Anh tìm đề tài nói chuyện: “Bác sĩ bảo sao?”
Nói đến chuyện chính, thần sắc của Bạch Phù cũng bình tĩnh trở lại: “Bị thương ngoài da, mắt cá chân bị trẹo, bác sĩ đang đánh tan máu bầm cho em ấy.”
Dứt lời liền nghe được tiếng kêu thảm thiết bên trong.
Bác sĩ trung y đã có tuổi, nghiêm khắc nói: “Con bé này cháu đừng có trốn, đau dài không bằng đau ngắn, xoa tan máu bầm thì cháu mới khỏi nhanh được.”
Sau đó rốt cuộc không nghe thấy Tịch Nghi Lăng kêu đau nữa.
Bạch Phù biết em ấy đang nhẫn nhịn, khiến cô càng thêm đau lòng.
Tông Bách thấy lông mày của cô nhíu lại, thường xuyên nhìn về phía cửa, sắc mặt căng thẳng, không khỏi nhớ tới lời đồn nghe được trong lớp.
Bạch Phù thích Tịch Nghi Lăng, đang trong quá trình theo đuổi.
Tâm trạng Tông Bách lập tức trở nên bực bội, không biết là do nóng hay vì lý do nào khác.
Bạch Phù cảm nhận được có ánh mắt đang nhìn mình chằm chằm, cô nghiêng đầu nhìn, đối diện với tầm mắt không né tránh của anh. Đôi mắt của anh đen như đêm tối, lúc không cười cũng rút đi sự lười nhác, nhiều thêm vài phần đứng đắn lạnh nhạt.
Cô nhớ tới gì đó, cả người đứng nghiêm rồi hơi cúi người xuống: “Chuyện hôm nay ít nhiều gì cũng nhờ có cậu, tôi cảm ơn cậu nhiều lắm.”
Đột nhiên anh bật cười, mí mắt hơi nhếch lên, con ngươi dưới ánh mặt trời cũng biến thành màu hổ phách, giống hệt một chú mèo đang cong lưng duỗi người mới tắm nắng xong.
Nhưng rơi vào trong mắt Bạch Phù, cảm giác áp bách lại đánh úp lại.
Chỉ thấy anh chậm rãi mở miệng: “Bạn học Bạch, trên đời này làm gì có cơm trưa miễn phí chứ.”
Nháy mắt Bạch Phù đã hiểu ý của anh, mỗi lần giúp cô xong anh đều đòi hỏi quyền lợi.
Cô cũng không thấy tức giận, dù sao cũng không nên nợ ân tình, trả cho hết mới là tốt nhất.
“Bạn học Tông cứ nói.”
Nói xong cô lại nhớ đến những lời đồn mình từng nghe, vội vàng bổ sung thêm: “Nếu là yêu cầu như lần trước thì bỏ đi.”
Tông Bách hấp tấp hỏi lại: “Tại sao chứ?”
Thật ra Bạch Phù cũng không muốn chọc thủng, nhưng lại sợ anh không nghe rồi dây dưa, cô rũ mắt cẩn thận nói: “Nghe nói cậu có bạn gái, tôi không có cách nào làm mấy chuyện vi phạm đạo đức vậy được.”
Tông Bách nghe xong, một lời khó nói hết nhìn cô: “Cậu không biết bạn gái tôi từ đâu mà có à?”
Bạch Phù mờ mịt nhìn anh: “Sao tôi biết được chứ?”
Tông Bách nhìn cô chằm chằm: “Lần trước giúp cậu ở ngõ nhỏ, đám Mâu Tư Nhan thấy vậy về lan truyền tin tôi có bạn gái.”
Bạch Phù sửng sốt, đúng là cô không biết thật.
Nhưng tầng mây đen trong lòng mấy hôm nay bỗng nhiên tan đi.
Tông Bách bước về phía cô hai bước, cô theo bản năng dựa lưng vào tấm cửa gỗ đã loang lổ phai màu.