Bạch Phù không đẩy được anh, bị bắt thừa nhận sự mãnh liệt quá mức cháy bỏng ấy.
Hô hấp trở nên dồn dập, ngay cả trong hơi thở cũng mang theo hương thơm mát lạnh trên người anh, giống như mùi thơm tươi mát của cây cỏ.
Có chút dễ ngửi.
Từ từ đã, cô đang nghĩ cái gì vậy?
Lúc này bàn tay của anh đang nâng gáy cô lên, môi lưỡi hai người quấn lấy nhau một cách kín kẽ.
Bạch Phù bị anh quấn lấy, không kịp nuốt nước miếng, theo khóe miệng không ngừng rỉ xuống.
Mập mờ lại sắc tình.
Tông Bách hơi rũ mi, nhìn đôi mắt đang mê man, gương mặt ửng hồng của cô. Anh phát hiện chỉ hôn môi thôi vẫn chưa đủ để anh thỏa mãn.
Cuối hè, không khí oi bức khô nóng, mồ hôi dần thấm ướt vầng trán cùng cổ áo.
Nóng đến nỗi cả hai người đều muốn bốc hơi.
Một người muốn tránh, một người không cho trốn.
Tới cuối cùng, Bạch Phù thôi không giãy giụa nữa, tay mềm mại đặt trên người anh, tùy ý để anh chiếm lấy oxi trong miệng.
Thi thoảng có gió thổi qua, bên cạnh là bồn cây xanh, cành lá thường thường rung rinh rồi cọ qua cẳng chân.
Có hơi ngứa.
Làm người muốn bắt lấy.
Nhưng lại không bắt được.
Giống như nụ hôn của anh khiến lòng cô ngứa ngáy, thậm chí len lỏi khắp toàn thân.
Tình tố xa lạ đã nảy sinh.
Cô phiền não lại khắc chế bản thân không được trầm luân.
Tại sao còn chưa xong chứ?
Anh hôn chưa đủ ư?
Mãi đến khi tiếng ve vang lên, người này mới luyến tiếc mà buông cô ra.
Sợi chỉ bạc giữa hai cánh môi cũng được kéo dài ở giữa không trung.
Mí mắt hơi nhắm lại của cô bỗng chốc mở to, mặt càng đỏ hơn.
Tông Bách nhếch môi, ánh mắt dừng lại ở đôi mắt ướt át của cô, vươn đầu lưỡi khẽ liếm môi khiến sợi chỉ bạc đứt hẳn, bầu không khí giữa hai người càng thêm mập mờ.
Mặt Bạch Phù nóng lên, duỗi tay đẩy anh ra.
Lần này anh lại bị đẩy ra một cách dễ dàng, biếng nhác dùng ngón tay cái cọ qua môi, kết hợp với đôi mắt nhuốm tình dục chưa tan đó, khiến anh càng thêm dâm mĩ lại sắc tình.
Bạch Phù không nhìn anh, dùng mu bàn tay quẹt đi nước miếng ở khóe miệng.
Trong lúc thở dốc, thần trí cũng tỉnh táo lại.
Lớn lên trong môi trường giáo dục tốt khiến cô không mắng anh được câu nào.
Hôn cũng đã hôn, coi như trả nợ xong, dây dưa cũng chẳng có ích gì.
Cô bình phục cảm xúc xong, nhưng trái tim vẫn đập rất nhanh, chẳng qua có thể tạm thời xem nhẹ.
Tông Bách thấy cô không mắng mà cũng chẳng nhìn mình, trong lòng có chút không dễ chịu.
Ngón tay của anh nhẹ chọc vào trán cô: “Sao không để ý đến tôi? Giận à?”
Bạch Phù cảm thấy da mặt anh đúng là dày ngang với bức tường rồi, nếu không sao có thể hỏi câu này được chứ?
Cô tức giận trừng mắt nhìn anh một cái, xoay người muốn bỏ đi.
Tông Bách vươn tay, ấn cô lên ván cửa, chặn lại đường đi.
Bạch Phù hít một hơi thật sâu, quay đầu nói: “Cậu muốn thì tôi cũng cho rồi, cậu cũng không thể bắt tôi tỏ ra bản thân cam tâm tình nguyện được, như vậy có phải làm khó người khác quá không?”
Tông Bách để sát vào cô, Bạch Phù còn tưởng anh định dùng trò cũ, theo bản năng giơ tay che miệng, nhưng anh lại dừng lại, dùng giọng điệu thèm đòn nói với cô: “Nhưng tôi cũng thấy cậu đâu có ý kháng cự, thậm chí còn rất hưởng thụ đấy.”
Bạch Phù nắm chặt tay, trấn định lại cảm xúc, cô nghiêng đầu, ngước mắt lên rồi nhẹ nhàng cười như đang khiêu khích: “Kỹ thuật hôn của bạn học Tông ấy à, miễn cưỡng chắp vá coi là tạm được, lúc sau cũng tiến bộ không ít, châm chước có thể đạt điểm trung bình, tôi cảm thấy với trình độ của cậu thì đã là kết quả ngoài mong đợi rồi, cố gắng lên nhé!”
“Cậu…”
Cô nhìn lỗ tai anh chậm rãi đỏ lên như nhỏ máu, rốt cuộc cũng lộ ra một nụ cười thật lòng.
Trêu chọc người khác có gì khó đâu chứ?
Trước kia cô không so đo, không đại biểu cho việc cô dễ bắt nạt.
Cô giơ tay nhẹ nhàng đẩy một cái, tay anh bị đẩy ra, cô không quay đầu lại mà đi thẳng vào trong.
Chờ đi đến góc mà anh không nhìn thấy, cả người căng chặt của cô mới được thả lỏng, bàn tay đặt lên ngực trái, nhịp tim vẫn chưa trở lại bình thường được.