Trái tim Bạch Phù cứng lại, vội vàng ngồi xổm trước mặt em ấy, lấy khăn giấy ra muốn lau mặt cho Tịch Nghi Lăng.
Khăn giấy còn chưa chạm vào mặt đã bị Tịch Nghi Lăng đẩy ra.
“Đừng động vào tôi.” Đôi mắt của em ấy che kín tơ máu, giống như một chú báo nhỏ bị thương.
Bạch Phù sửng sốt, đau lòng nhìn em gái mình.
Tịch Nghi Lăng đối diện với ánh mắt ôn hoà thương tiếc ấy, mí mắt rũ xuống, cánh môi tái nhợt mím chặt, im lặng đứng lên.
Bạch Phù đuổi theo: “Chị mang em đi tìm giáo viên.”
Trên mặt Tịch Nghi Lăng không có cảm xúc: “Nếu tìm giáo viên mà có tác dụng thì bây giờ đã không xảy ra những chuyện này.”
Ánh mắt Bạch Phù kiên định: “Giáo viên của em vô dụng thì chị sẽ tìm ban lãnh đạo nhà trường.”
Tịch Nghi Lăng nhếch môi: “Đại tiểu thư ơi, cậu đừng ngây thơ quá như vậy, bọn họ có tiền có thế, còn tôi thế đơn lực mỏng, cậu cảm thấy nhà trường sẽ giúp ai?”
Bạch Phù muốn nói, em còn có chị, còn có cả nhà họ Bạch ở phía sau.
Nhưng lời đến bên miệng lại nuốt vào.
Đến bây giờ, em gái họ cô còn chưa chịu chấp nhận người nhà.
Tịch Nghi Lăng cho rằng cô đã đánh mất ý niệm này, bước chân khựng lại: “Về sau đừng tốn công đưa bữa sáng cho tôi nữa, mười mấy năm qua tôi đều sống như vậy, không cần đại tiểu thư nhọc lòng lo lắng.”
Nói xong em ấy cũng không nhìn sắc mặt của Bạch Phù, chạy chậm đi ra cầu thang.
Bạch Phù nhìn bóng dáng lẻ loi ướt sũng của em ấy biến mất như làn gió ở cửa cầu thang, trong lòng chua xót lại khó chịu.
*
Giữa trưa tan học, Vệ Kiệt Nhạc cùng Lưu Kim Đạt kề vai sát cánh đi theo sau Tông Bách, hứng thú bừng bừng thảo luận xem trưa nay ăn món gì.
Lúc này Bạch Phù xuất hiện trong tầm nhìn của bọn họ.
Thấy Bạch Phù cầm theo trà sữa đứng yên trước mặt bọn họ, Lưu Kim Đạt và Vệ Kiệt Nhạc liếc nhau, tò mò hỏi: “Đây là đưa trà sữa cho anh Bách hay chuẩn bị tỏ tình vậy?”
Dáng người lười nhác của Tông Bách không tự giác thẳng lưng, ngoài miệng thì xuỳ một tiếng, giây tiếp theo đã thấy tầm mắt của Bạch Phù lướt qua mình rồi nhìn về phía Vệ Kiệt Nhạc.
“Bạn học Vệ, có thể làm phiền cậu một chút không?”
Vệ Kiệt Nhạc mở to mắt, Lưu Kim Đạt cũng không thể tin nổi mà nhìn Tông Bách rồi lại nhìn Bạch Phù.
Bạch Phù cảm thấy bầu không khí của bọn họ rất kỳ quái, nhưng nghĩ đến chuyện phải làm, cô vẫn kiên nhẫn dò hỏi: “Có thể chứ?”
Lưu Kim Đạt đạp cho Vệ Kiệt Nhạc một cái, cậu ta lập tức tung tăng lướt qua Tông Bách, chạy đến trước mặt Bạch Phù, ngây ngô cười nói: “Được chứ được chứ, cậu làm phiền nhiều chút cũng được.”
Bạch Phù cảm thấy cậu ta nói chuyện hài hước, khoé mắt hơi cong lên, đối diện với gương mặt nặng nề của Tông Bách, cô vội nín cười, dẫn Vệ Kiệt Nhạc ra chỗ cạnh bồn hoa nói chuyện.
Hai người kia đi rồi, Lưu Kim Đạt vuốt cằm: “Anh Bách này, đây vẫn là lần đầu tiên có nữ sinh tìm Kiệt Nhạc chứ không tìm anh đấy.”
Không ngờ người nói tiếp lại là Tông Bách: “Hỏi cái gì?”
Vệ Kiệt Nhạc trả lời ngay không nghi ngờ gì: “Cậu ấy muốn biết tên của mấy nữ sinh hôm qua dẫn Tịch Nghi Lăng đến WC, còn hỏi em rằng có phải Tịch Nghi Lăng rất hay bị bắt nạt không. Để cảm ơn em đã trả lời nên đưa em trà sữa, đúng lúc đủ ba cốc, chúng ta đều có phần.”
Lưu Kim Đạt không có hứng thú với mấy câu trước, nghe đến có trà sữa lập tức cười nói: “Học sinh chuyển trường này cũng hiểu chuyện đấy.”
Vệ Kiệt Nhạc gật gật đầu, khen cô nói chuyện rất nhẹ nhàng.
Cậu ta đưa trà sữa cho Tông Bách: “Anh Bách, sữa chua chanh dây mà anh thích này.”
Tông Bách nghe Vệ Kiệt Nhạc giải thích xong, lại khôi phục dáng vẻ lười biếng thường ngày, xé vỏ ống hút rồi cắm vào ly.
Lưu Kim Đạt nghĩ lại cảm thấy không đúng: “Nhưng sao cậu ấy phải hỏi cậu mà không hỏi người khác?”
Vệ Kiệt Nhạc cũng ngây ra, sờ sờ ót, cười ngây ngô: “Chẳng lẽ có ý với tôi thật?”
“Bịch” một tiếng, hai người kia giật nảy mình, quay sang đã thấy Tông Bách ném trà sữa vào thùng rác, hai tay đút túi, mặt chẳng có chút cảm xúc: “Khó uống.”
————
Anh Bách: Vợ đang nhìn tui!
Một lòng nhào vào em gái họ – Bạch Phù ngẩng đầu lên: Ai đang nói chuyện thế?