Ôm Lấy Em

Chương 51: Đi tắm



Edit: Fen

Ánh mắt Tông Bách vẫn luôn dán lên người cô, khi cô vừa dứt lời, liền không chút do dự đứng lên, trở tay vén vạt áo lên trước ngực.

Hành động cực nhanh, đến nỗi lúc Bạch Phù quay đầu lại thì anh đã vén được một nửa.

Eo hiện lên cơ bụng hình chữ V rõ ràng, trông như đuôi cá khẩn trương co rút lại, cơ bụng hai bên cân đối, có thể nói là hoàn mỹ, vạt áo lướt lên trên ngực, lộ ra hai đầu vú, hạt đậu to màu hồng nhạt, bầu ngực đầy đặn gợi cảm, trông có vẻ… Đáng yêu.

Khoan đã…

Cô đang nghĩ cái gì thế này?

Nháy mắt anh đã ném áo mình xuống đất, tay nắm lưng quần chuẩn bị kéo xuống.

Cô vội đè tay anh lại: “Cậu vào phòng tắm đi tắm đi, trên giá có khăn đó.”

Tông Bách khựng lại, đôi mắt trầm tĩnh lộ ra chút mê mang, anh có hơi không thể hiểu nổi, ở nhà anh đều có thể cởi đồ xong rồi mới vào phòng tắm, sao cô lại không cho?

“Ừ.”

Vẻ mặt anh ấm ức nhưng mà lại ngoan ngoan nghe lời, xoay người đi vào phòng tắm.

Bạch Phù: “…”

Cô hít một hơi thật sâu, bắt đầu dọn dẹp phòng ốc bị gió thổi làm cho lộn xộn.

Gần năm phút trôi qua, người bên trong không thấy ra.

Bạch Phù lại đợi thêm mấy phút nữa, cảm giác có gì đó sai sai.

Không nghe thấy tiếng nước.

Trong lòng Bạch Phù căng thẳng, bước nhanh tới phòng tắm chuẩn bị gõ cửa, tay khựng lại giữa không trung, liếc mắt liền thấy anh đang trần truồng đứng dưới vời sen.



Sao cậu ấy không đóng cửa!

Tông Bách nghe thấy tiếng động thì xoay người lại, mái tóc bồng bềnh kia hướng về phía cô, anh trưng ra vẻ mặt đáng thương: “Tôi không biết dùng, cậu vào giúp tôi nhé.”

Bạch Phù cảm giác bao nhiêu năm được dạy dỗ lành mạnh giờ đây muốn biến thành mây khói.

“Bên trái là nước nóng, bên phải là nước lạnh, nhớ chưa?” Cô làm mẫu cho anh xem.

Khi đứng trước mặt anh, Bạch Phù luôn cảm giác được sự kiên nhẫn của mình vượt mức bình thường.

“Còn chuyện gì nữa không?”

Anh cẩn trọng nhìn cô, chầm chậm nói: “Tôi không còn sức để tắm nữa.”

Bạch Phù không khỏi cười lạnh: “Đừng nói là cậu muốn tôi tắm cho cậu đấy?”

Ánh mắt anh lập tức sáng lên: “Nếu cậu bằng lòng.”

Tôi không muốn!

Một phút sau.

Bạch Phù gỡ vòi sen xuống, lạnh mặt ra lệnh: “Cúi đầu xuống.”

Tông Bách khom người chống tay lên đầu gối, quả đầu đen bóng chĩa trước mặt cô.

Lúc thoa dầu gội đầu, Bạch Phù không nghĩ ra được tại sao mình lại đồng ý.

Tóc hai bên hơi châm chích vào tay, kéo cô ra khỏi dòng suy nghĩ.

Thôi cứ coi như đây là thực hành môn sinh học về người đi.



Chỉ cần cô không suy nghĩ nhiều thì trước mắt người này chính là con thú nhồi bông lớn. Cô cực lực thao túng mình.

Tắm rửa sạch sẽ xong, đối diện thân hình cao hơn cô hai cái đầu, Bạch Phù hít một hơi thật sâu, trước tiên xối nước nóng lên làm cho khí lạnh nước mưa tan đi, sau đó chuản bị thoa sữa tắm lên.

“Ui da…” Cơ thể anh run rẩy.

“Sao thế?”

“Nóng —” Anh nhỏ giọng lẩm bà lẩm bẩm.

Ngày thường cô toàn tắm ở nhiệt độ này mà.

Đúng là rách việc.

Cô cầm vòi sen, xoay qua bên phải một chút, cho anh thử lại.

“Ấm vậy được chưa?”

“Được được.”

Nước ấm lần nữa xối lên người anh, vì anh quá cao, cảm giác áp bức quá mạnh, Bạch Phù chỉ anh ngồi trên ghế nhỏ thường ngồi để ngâm chân.

Thanh niên cao 1m8 ngồi xổm bên chân cô, thoạt nhìn có hơi đáng thương.

Cô nghĩ, không thể để biểu hiện giả dối của anh mê hoặc được, xoay người đổ sữa tắm ra lòng bàn tay, hai tay xoa đều, chuẩn bị thoa từ bả vai anh.

Khi chạm vào da thịt anh, má cô nóng lên, vẫn luôn cố tình làm lơ đi nhưng rồi khi thật sự sờ vào lại không thể tự lừa gạt mình được nữa.

Đây là chàng trai hàng thật giá thật, không phải thú bông.