Lúc đầu Bạch Phù còn cố gắng không quan tâm đến dương vật của anh, nhưng càng ngày nó càng lớn, nóng đến nỗi không có cách nào có thể phớt lờ được.
Tay cô chống xuống đệm, muốn đứng dậy tránh đi, mới vừa động một chút, cánh tay khác của anh đã xuyên qua khe hở giữa hông cô và đệm rồi khoanh lấy eo cô, ôm chặt, dứt khoát ép xuống, cả người cô lại bị anh đè nghiến, váy ngủ xốc lên trên, khó khăn lắm mới che qua được bắp đùi.
Người kia đè ở trên người cô, ánh mắt lướt trên da thịt không chịu bỏ qua chỗ nào.
Bên ngoài lại bắt đầu nổi gió, có chút gió lọt vào từ khe cửa sổ, anh vừa mới hạ sốt, da thịt loã lồ cảm nhận được lạnh lẽo, đầu óc mơ màng của cô cũng tỉnh táo đôi chút, nhận thấy tầm mắt anh đang dừng lại ở giữa hai chân mình, váy ngủ rúm ró kéo lên tận eo, sao cô có thể không biết anh đang nhìn cái gì qua lớp vải mỏng manh kia.
Vào lúc tâm trạng của cô hỗn loạn, anh đã kịp hành động.
Bàn tay đang ôm eo cô bỗng buông ra, lướt xuống dưới bờ mông đẫy đà rồi vỗ đến bắp đùi, ngón tay gợi lên làn váy, chuẩn bị sờ vào.
Tay bị Bạch Phù đè lại, anh ngước mắt, sợi tóc của cô xoã tung, tóc dài đen nhánh phô ra trên giường, hai má ửng đỏ, đôi mắt long lanh nước chớp nhẹ, thẹn thùng kinh hoảng nhìn mình.
Cổ họng Tông Bách buộc chặt, tay cứ bị cô giữ im: “Áo lót của cậu gợi cảm xinh đẹp vậy, tôi rất tò mò không biết cậu mặc quần lót kiểu gì. Để tôi nhìn thử được không?”
Bạch Phù ấn chặt lấy tay anh, cô mới không thèm mắc bẫy của anh đâu.
Người như anh giỏi nhất là giả heo ăn thịt hổ.
Tông Bách lại buông lời dụ dỗ: “Thật sự là tôi muốn xem thử lắm, cậu để tôi xem một cái thôi, nhất định là nó cũng rất đẹp.”
Bạch Phù nhìn đi nơi khác nhưng vẫn không chịu đồng ý.
Mí mắt Tông Bách hơi rũ, như là chú chó to xác không ăn được cục xương mình thích, sắc mặt có hơi đáng thương. Tay anh nắm ngực cô cũng thi thoảng nắn bóp, cả người Bạch Phù khẽ đong đưa, lực chú ý lại về đến trên ngực.
Ngón trỏ gợi lên mép ren rồi luồn vào trong, tìm được viên đậu đỏ đã đứng thẳng, lòng bàn tay bắt đầu vừa xoa vừa ấn.
Bạch Phù ưm a thành tiếng, lưng cong lại như muốn né tránh, nhưng tay anh đã nắm chặt lấy ngực cô, thậm chí ngón cái còn chen vào, dùng hai ngón tay nhéo núm vú.
Sao Bạch Phù có thể chịu nổi kích thích này, cả người không tự chủ được bắt đầu giãy giụa, kết quả càng giãy thì làn váy lại càng kéo lên cao.
Chờ đến khi Tông Bách dừng lại, ánh mắt nóng rực nhìn chằm chằm vào giữa hai chân cô, cô mới kinh ngạc nhận ra bản thân đã trúng kế của anh.
Lúc này tâm trí của Tông Bách cũng bị cảnh đẹp trước mắt làm cho mê man rồi.
Quần lót cùng set với áo ngực, viền ren chạm rỗng, mơ hồ nhìn thấy da thịt tuyết trắng ở nơi thần bí kia.
Nơi riêng tư hơi phồng lên, lông chỗ đó của cô thưa thớt mềm mại, khác hẳn với anh, tìm tòi xuống chút nữa chính là u cốc mất hồn bị lớp vải quần lót che khuất.
Dù có che đi vẫn có thể nhìn thấy đáy quần lót đã thấm ướt.
Ánh mắt anh nóng lên, anh còn chưa quên, đêm qua cô đã nói mình không có cảm giác với anh, cuối cùng tiếc nuối này cũng được thoả mãn ở trong giấc mơ rồi.
Anh cúi người xuống, cổ tay anh đã bị cô vô thức buông ra, bàn tay đặt lên mép quần lót, lướt nhẹ xuống nơi riêng tư
Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, chờ Bạch Phù phản ứng lại thì đã không kịp, đầu ngón tay của anh đã nhanh chóng chạm vào đáy quần lót dính nhớp kia.
Lại còn cố ý thở dài bên tai cô: “Chỗ đó của cậu ướt quá, thật ra cậu cũng có cảm giác với tôi đúng không?”