Ôm Lấy Em

Chương 81: Vui vẻ



Edit: Hann

Mồ hôi của cả hai nhỏ giọt, ngay cả điều hoà cũng chẳng khiến hơi nóng trên người giảm bớt.

Tông Bách lại ôm lấy cô: “Có cần tôi ôm cậu đi tắm không?”

Vốn dĩ cả người Bạch Phù đang mềm mại chẳng có chút lực, nghe vậy thì vội đẩy anh ra, đứng lên nhặt quần áo rồi đi thẳng vào phòng tắm.

Trong lòng Tông Bách cũng biết làm gì có chuyện tốt nào như thế, mặc quần áo vào xong xuôi thì dọn lại bàn, sau đó dựa vào sofa gọi điện thoại.

“Cậu chủ gọi muộn như vậy là có gì muốn dặn dò sao?”

“Trợ lý Kim, chuyện của nhà họ Mâu với nhà họ Chương mấy hôm nay anh biết chứ?”

“Biết ạ, chính vì chuyện này mà nhà họ Mâu mới tìm cách đi quan hệ với các ngân hàng.”

“Ừ vậy anh giúp tôi một chuyện đi. Chẳng phải thời gian trước nhà họ có dùng tiền để bịt lại không ít mấy chuyện đen tối ở trên mạng sao? Bây giờ chính là lúc đưa mọi chuyện ra ánh sáng đấy.”

Trợ lý Kim giật mình, không hiểu sao hôm nay cậu chủ lại muốn nhúng tay vào chuyện thương trường.

“Việc này tôi phải xin chỉ thị từ tổng giám đốc Hạ…”

“Trợ lý Kim, chuyện nhỏ vậy mà vẫn phải xin chỉ thị ư? Thôi được rồi, để tôi tìm trợ lý Lưu.”



Trợ lý Kim lập tức sửa miệng: “Cậu chủ yên tâm, việc này tôi nhất định sẽ xử lý êm đẹp cho cậu.”

Trợ lý Lưu chính là trợ lý của quý bà Trần Tĩnh Vân, mà trợ ký Kim và trợ lý Lưu như nước với lửa, Tông Bách rất dễ dàng đắn đo.

Buổi sáng ngày hôm sau, Tông Bách và Bạch Phù một trước một sau đi vào trường, Trịnh sư tử đang đứng ngoài kiểm tra, vừa thấy Tông Bách là vẫy tay gọi anh lại.

Bạch Phù còn tưởng anh gặp rắc rối, bước chân khựng lại, Tông Bách nhìn ra suy nghĩ của cô nên có hơi ấm ức: “Mấy ngày hôm nay tôi đều ở cậu chứ có làm chuyện gì xấu đâu? Trừ chuyện xấu làm với cậu…”

Anh đè thấp giọng, nói xong là chạy biến tới chỗ Trịnh sư tử, chờ Bạch Phù phản ứng lại, muốn tính sổ với anh thì đã muộn rồi.

Cô lại nghĩ tới chuyện tối qua, tay nắm chặt lấy quai cặp, nhân lúc mặt còn chưa đỏ lên thì vội vàng đi về lớp.

“Thầy Trịnh tìm em có chuyện gì sao? Hôm nay cũng đâu phải ngày bắt buộc mặc đồng phục?”

Trịnh sư tử đánh giá Tông Bách hai lượt, hiếm khi thấy anh xuất hiện ở cổng trường với tinh thần phấn chấn thế này, vì thế chắp tay sau lưng rồi nâng cằm về hướng Bạch Phù vừa đi: “Nghe nói dạo này em thân với bạn học Bạch ở lớp 1 lắm à?”

Lông mày Tông Bách nhướng lên: “Thầy hỏi vậy là có ý gì?”

Trịnh sư tử thấy dáng vẻ như bị dẫm phải đuôi của anh rất buồn cười: “Em ấy là học sinh được ngoài tỉnh cử đi, ngay cả việc học đại học nào cũng được định sẵn. Còn em thì sao? Ba năm đội sổ lại chẳng có chí tiến thủ, cho nên thầy không bắt hai em tội yêu sớm đâu.”

Tính tổn thương của lời này không lớn, nhưng tính sỉ nhục thì cực mạnh.

Chẳng qua Tông Bách lại nắm được trọng điểm rất nhanh: “Cậu ấy là học sinh được cử đi?”



“Ừ, Olympic Toán học toàn quốc, kỳ thi Vật lý, Sinh học quốc gia đều đạt được giải nhất, nhì, ba, là người mà các trường đại học hàng đầu tranh nhau đến sứt đầu mẻ trán.”

Hai mắt Tông Bách sáng lên, đúng là người mà anh thích có khác, ưu tú quá đi mất.

Trịnh sư tử cảm thấy bản thân ám chỉ đã quá rõ ràng, thế mà sao nhìn anh lại có vẻ hãnh diện vậy nhỉ. Vì thế Trịnh sư tử lại nói tiếp: “Tông Bách à, hứng thú lúc này chỉ là nhất thời thôi, các em còn quá trẻ nên chưa suy xét đến mọi vấn đề nan giải trong cuộc sống tương lai, một khi hai em rời khỏi nhau thì sẽ rất khó quay đầu lại, từ trước đến nay cuộc sống chỉ là đường một chiều thôi, em có biết không?”

Mấy lời của ông như dội cho Tông Bách một gáo nước lạnh, ý cười trên mặt hoàn toàn biến mất, anh thấp giọng hỏi: “Thầy Trịnh, ý thầy là sao?”

Trịnh sư tử có đàn em là giáo viên ở trường cũ Bạch Phù từng theo học nên có biết chút ít về gia thế của cô, tuy không có nhiều thông tin nhưng cũng gọi là đủ.

“Em thích em Bạch sao? Em có thể thích được bao lâu chứ? Ít nhất bây giờ vẫn đang thích đúng không?”

Tâm tư bị vạch trần nên mặt Tông Bách có hơi hồng.

Trịnh sư tử nói tiếp: “Người ưu tú đương nhiên được nhiều người thích, bởi vì trên người em ấy toả ra ánh hào quang, nhưng chỉ có chăm chỉ, cố gắng trở nên ưu tú mới có được ánh sáng đó, em cũng không muốn bản thân mãi chỉ là người nấp trong bóng tối đúng chứ?”

Máu trên mặt Tông Bách như bị rút cạn.

Lời nói của Trịnh sư tử vẫn cực kỳ thấm thía: “Tông Bách, em là người thông minh, nếu cứ quá cố chấp với việc nào đó thì sẽ khiến bản thân rơi vào đầm lầy vô tận, tuổi trẻ phải học được cách buông tay thì mới biết được năng lực của bản thân tới đâu.”

Ông vỗ vỗ vai Tông Bách: “Haiz, em suy nghĩ cho thoáng đi.”