Ôm Lấy Em

Chương 92: Đứa trẻ biết khóc mới có thịt ăn



Edit: Hann

Thứ sáu và thứ bảy không khác gì thường lệ.

Dậy sớm nhẩm từ vựng sau đó ăn uống rồi đi học, chiều đi học về nấu cơm rồi lại ăn, tối về tự học làm đề và giảng đề ở nhà.

Nếu không phải nhật ký lịch trình trong điện thoại hiện lên thông báo chín giờ ngày mai phải lên máy bay, có lẽ Bạch Phù vẫn cho rằng ngày mai không khác hôm nay là bao.

Sau bữa tối, Bạch Phù thu dọn đồ đạc trong phòng, Tông Bách làm bài thi ở phòng khách, hai bên không làm phiền lẫn nhau.

Ở lại đây gần ba tháng, Bạch Phù vốn tưởng rằng mình không có nhiều đồ đạc gì, nhưng khi thu dọn đồ ra lại có đến hai cái va li lớn.

Khi cô đẩy nó ra, Tông Bách cũng làm bài thi xong rồi.

“Cô Bạch chấm bài đi.” Anh đặt thẳng bài thi lên trên bàn, tầm mắt anh dừng lại trên chiếc vali một lúc rồi loạng choạng đi tắm rửa.

Bạch Phù ngồi xuống chỗ của mình và cầm bút đỏ lên sửa bài.

Chờ sau khi cô sửa bài thi xong, anh quấn khăn tắm bước ra.

“Thế nào rồi cô Bạch?”

Bạch Phù vừa định nói chuyện thì thấy anh choàng một tay qua ôm lấy vai cô rồi đè dựa vào lưng ghế, nửa người trên của anh treo lơ lửng trên người cô, như thể đang được vòng tay anh ôm trọn vào lòng.

Cô có chút không được tự nhiên, nhưng thấy anh tỏ ra nghiêm túc chỉ để ý đến hình thức bài thi nên cũng không tiện nhắc nhở anh.



“Hai câu hỏi lớn đằng sau bị trừ bốn điểm, còn lại đều đúng.” Tức là anh được 146 điểm cho bài 150 điểm.

Nếu đổi lại là kỳ thi tuyển sinh trung học, điểm số của anh chắc chắn sẽ nằm trong top mười.

Bạch Phù rất thán phục khả năng học tập của anh, chỉ trong một thời gian ngắn đã nắm vững được một nửa kiến thức sách môn toán của trung học phổ thông.

Nhưng Tông Bách không hề hài lòng.

Trong mắt anh 4 điểm đó không nên bị trừ.

Bạch Phù thấy lông mày anh hơi nhướng lên, cô muốn khai sáng anh: “Tốc độ của cậu rất nhanh, nền tảng vững vàng, không cần phải vội đâu.”

Tông Bách cũng không bớt buồn khi được cô an ủi, anh cười nhạt: “Đơn giản như vậy mà còn bị trừ điểm, tốc độ nhanh có tác dụng gì chứ.”

Bạch Phù cảm thấy tối nay anh có chút nóng nảy, giọng nói của cô dịu đi một chút: “Không sao đâu, càng luyện tập nhiều sẽ càng quen tay mà. Tôi nghe Vệ Kiệt Nhạc nói rằng cậu là học sinh đứng đầu trong kỳ thi tuyển sinh cấp ba của Đồng Thành, gần như đạt điểm tuyệt đối ở tất cả các môn học, nhưng dù sao cũng đã hai năm rồi, phải học lại từ đầu những kiến thức trọng điểm và sắp xếp lại các kỹ năng giải quyết vấn đề tất nhiên sẽ không dễ dàng gì, vì vậy đừng hấp tấp, cứ từ từ thôi.”

Đã gần hai năm Tông Bách không nghe ai nhắc đến danh hiệu số 1 trong kỳ thi tuyển sinh trung học.

Đó cũng là chuyện của quá khứ, bây giờ chuyện anh chỉ là cậu học sinh dốt phải học lại từ đầu mới là thật.

“Cậu nói xem nếu cậu đi rồi, ai sẽ giúp tôi sắp xếp lại các kiến thức trọng điểm, ai sẽ giảng bài cho tôi, ai sẽ dạy tôi kỹ năng làm đề?” Giọng anh trầm xuống, mi mắt khép hờ giống như một chú chó lang thang không ai cần.

Cuối cùng chủ đề này vẫn không bỏ qua được.



Bạch Phù cảm thấy mình mắc nợ anh, mặc dù cô không biết cảm giác tội lỗi này đến từ đâu.

“Các phần kiến thức trọng điểm đều ở trong ghi chú, nếu cậu cần giảng đề nào thì nhắn tin cho tôi, chúng ta cũng có thể thảo luận kỹ năng giải đề với nhau.”

Tông Bách xoay ghế về phía mình, Bạch Phù cũng theo đó mà đối mặt với anh.

“Trong khoảng thời gian còn lại này tôi nhất định sẽ quên ăn quên ngủ, nhưng không có cậu ở bên, thức ăn bên ngoài lại còn kém chất lượng, tôi sẽ đói gầy dần đi rồi.”

Bạch Phù ngước mắt lên, nhìn thấy trong khoảng thời gian này cơ bắp trên người anh đều được cô chăm sóc ngày càng trở nên cường tráng, cô hơi mím môi, thần sắc có chút đau khổ, nếu không có cô ở đây, có lẽ anh thật sự sẽ bị gầy đi.

Tông Bách quỳ một chân xuống trước mặt cô, hai bả vai song song với eo cô, đặt tay lên đầu gối cô, nói tiếp: “Nếu tôi bị đả kích phải tìm ai an ủi đây?” Anh nói với dáng vẻ có bao nhiêu đáng thương thì hiện ra bấy nhiêu đáng thương.

Bạch Phù đồng ý gần như ngay tắp lự: “Cậu có thể tìm tôi bất cứ lúc nào.”

Anh đẩy làn váy ngủ dài đến đầu gối lên, vừa thoáng nhìn thấy một góc của chiếc quần lót màu xanh nhạt, cô đã kịp phản ứng lấy tay đè lại.

Tông Bách ngẩng đầu, hai mắt rũ xuống, lộ vẻ đáng thương.

“Vậy nếu tôi nhớ cậu thì phải làm sao?”

Bạch Phù hơi giật mình, cảm giác áy náy bao trùm lấy cô, cô vô thức nới lỏng tay, làn váy hoàn toàn bị cuốn lên, lộ ra chiếc quần lót ren trong suốt.

Nó mơ hồ và không bị cản trở, tiểu huyệt gần như phơi bày toàn bộ ra trước mắt anh.