Lúc Trì Bối tỉnh lại, bên trong căn phòng chỉ có ánh đèn yếu ớt.
Mà bên ngoài còn có tiếng đối thoại truyền đến, là Trì Bảo và một người đàn ông xa lạ.
- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
Cô nghe lấy, lúc này mới ngẩng đầu nhìn về phía lỗ kim trên mu bàn tay.
Cô có một chút ấn tượng đối với chuyện của mình, biết mình ngất xỉu được đưa tới bệnh viện. Nghĩ tới đây, Trì Bối lại có chút đau đầu.
Chuyện trôi qua rất nhiều năm rồi, nhưng những cảm giác sợ hãi ăn sâu bén rễ trong lòng kia vẫn không thể biến mất được, kiểu gì cũng sẽ xuất hiện trở lại. Không gặp còn tốt, vừa nhìn thấy người thì những chuyện bị Trì Bối cố ý lãng quên kia sẽ một lần nữa hiện ra, đột nhiên không kịp chuẩn bị, không khống chế được khiến cô sợ hãi.
Vừa rồi có lẽ cũng là hoảng sợ quá độ, bị sự căng thẳng đe dọa hơn một tiếng đồng hồ rồi ngất đi.
Cô dừng lại một chút, muốn đứng dậy đi lấy điện thoại ở bên cạnh, để ở hơi xa một chút, cô muốn gọi điện thoại cho Tần Việt, báo bình an cho anh. Hai người đã nói trước rồi, bất kể là ở nơi nào, 10 giờ tối mỗi ngày đều phải gọi điện thoại hoặc là video.
Lúc này, đoán chừng đã 10 giờ rồi.
Cô vừa muốn xuống giường, cửa đã bị mở ra, ánh đèn hành lang chiếu vào, Trì Bảo nhìn người vừa tỉnh lại đang ngẩn ra, lo láng hỏi: “Tỉnh rồi à?”
Trì Bối gật gật đầu, nhìn về phía cô ấy: “Chị.”
- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
Trì Bảo “ừ” một tiếng, vào trong phòng đỡ cô nửa nằm trên giường: “Em muốn làm gì vậy?”
“Em muốn lấy điện thoại.” Trì Bối hỏi: “Mấy giờ rồi, Tần Việt gọi điện thoại cho em chưa?”
Nghe vậy, Trì Bảo trừng mắt nhìn cô, có chút tức giận: “Sao em không quan tâm bản thân mình xảy ra chuyện gì trước tiên!”
Trì Bối cười, nhạn lấy điện thoại mà cô ấy đưa làm nũng: “Đó là vì em biết em không sao, cho dù là có chuyện gì thì chị cũng sẽ che chở em mà.” Cô thả rắm cầu vồng* với Trì Bảo khá là tốt.
(*:彩虹屁: ngôn ngữ mạng, dịch thô là "cái rắm cầu vồng”, dụng ý chỉ fan khen idol, dù có thả rắm cũng như cầu vồng.)
Trì Bảo: “…”
Cô ấy bất đắc dĩ cười khổ, nhẹ nhàng gõ đầu cô một cái: “Chỉ có em biết nói chuyện.”
Trì Bối cười: “Chị, em không sao chứ?”
“Em không sao, chỉ là kinh sợ quá độ nên ngất xỉu.” Trì Bảo suy nghĩ một chút nói: “Có điều Tần Việt có gọi điện thoại tới cho em, chị bắt máy rồi.”
Nghe vậy, Trì Bối trợn tròn mắt nhìn cô ấy: “Vậy chị không nói cho Tần Việt biết em ngất xỉu đấy chứ?”
Cô lo lắng Tần Việt sẽ bởi vì chuyện mình ngất xỉu mà chạy về, mặc dù Trì Bối có chút tính tình trẻ con, cũng hơi làm giá, nhưng cô phân biệt được cái gì quan trọng nhất. Cô không có việc gì thì Tần Việt đương nhiên không cần phải trở về, hơn nữa hạng mục mà Tần Việt hiện tại đi thảo luận còn rất quan trọng, việc liên quan tới hạng mục nghiên cứu phát triển mới của Thần Việt trong năm tới.
Là một sản phẩm đặc biệt cho phái nữ, trước đó khi Trì Bối nghe ý tưởng đã vô cùng thích.
Trì Bảo gật gật đầu, đương nhiên là biết được suy nghĩ của cô: “Không nói, chị chỉ nói em đi tắm rồi, đợi chút nữa đoán chừng sẽ còn gọi lại.”
Nghe vậy, Trì Bối lập tức yên tâm.
“Vậy là tốt rồi.”
Yên tĩnh một lúc, cô ngước mắt nhìn Trì Bảo, nắm lấy tay cô ấy hỏi: “Có phải người đó đã đi tìm chị trước rồi không?”
Trì Bảo “ừm” một tiếng, ngồi ở trên ghế một bên nói: “Đến công ty tìm chị, chị cho người đuổi bà ta ra khỏi công ty, nhưng chị không ngờ bà ta còn có thể tìm được chỗ ở của chúng ta.” Nói rồi Trì Bảo híp híp mắt lại, cười lạnh một tiếng: “Em yên tâm, chị sẽ không để cho người đó xuất hiện trước mặt em nữa, em cứ yên tâm, chuyện còn lại chị sẽ giải quyết.”
Làm chị ruột của Trì Bối, cô ấy tuyệt đối không cho phép em gái của mình rơi vào sự tổn thương lần thứ hai.
Những thứ mà Trì Bối đã trải qua, đối với người khác mà nói có thể là râu ria không quan trọng, nhưng đối với người thật sự đã trải qua thì đó là một loại áp lực tâm lý, một loại cảm giác sợ hãi tự nhiên.
Cô ấy quá hiểu Trì Bối, lức trước chỉ có thể trơ mắt ra nhìn gái sợ hãi đến phát khóc vì gặp những người đó, mỗi một đêm gặp ác mộng liên tục, phát sốt không ngừng.
Khoảng thời gian đó là khoảng thời gian mà người nhà Trì Bối tự trách mình nhất.
Trì Bối “ừm” một tiếng, cố gắng nở nụ cười nhìn cô ấy: “Chị, em tin tưởng chị.”
Cô trầm mặc một lúc: “Vậy bên kia chị đã nghĩ sẽ xử lý như thế nào chưa?”
Loại chuyện này không giúp đỡ thì người đó sẽ còn tìm tới cửa, nhưng giúp đỡ thì bọn họ không giúp được.
Cho dù mấy chục mấy trăm vạn này đối với hai chị em bọn họ mà nói thì không tính là gì, cho hay không cho cũng không có áp lực. Nhưng bọn họ sẽ không cho.
Không có ai có thể đối xử dịu dàng với người đã từng làm tổn thương mình, Trì Bối và Trì Bảo không lương thiện như vậy, cũng chẳng phải thánh mẫu.
Bọn họ là người, chuyện đã qua sẽ luôn nhớ kỹ.
Trì Bảo nhìn cô: “Em muốn chị giúp không?”
Trì Bối cực kỳ thành thật lắc đầu: “Không muốn.”
Cô không muốn đâu.
Có quan hệ máu mủ thì sao chứ, một số việc bọn họ làm còn ác độc hơn cả người xa lạ. Tuy nói khi còn bé đa số là bà mợ làm những chuyện đó với Trì Bối, nhưng ông cậu này cũng là người biết chuyện, ông ta biết mà không ngăn cản, chính là thầm chấp nhận.
Hơn nữa bố mẹ qua đời nhờ cậy bọn họ chăm sóc hai người các cô, nhưng bọn họ cũng không làm, chỉ ngấp nghé tài sản trong nhà, muốn chia cổ phần. Cổ đông trong công ty cũng thừa cơ gây sự, lúc ấy nếu không phải là Trì Bảo bất chấp khó khăn ưng thuận hứa hẹn, các cô có thể sớm đã bị đuổi ra khỏi công ty rồi.
Vừa nghĩ tới việc mấy năm đó Trì Bảo vì công ty mà mỗi ngày chỉ ngủ 3 4 tiếng đồng hồ,ngày nào cũng ở công ty cúc cung tận tụy đến chết mới dừng, cô lại thấy khó chịu.
Dựa vào cái gì chứ!
Người xấu dựa vào cái gì mà có thể nhận được sự trợ giúp của bọn họ chứ!
Nghe vậy, Trì Bảo nhướng mày cười một tiếng, vỗ vỗ đầu cô: “Cái này là đúng rồi, em gọi điện cho Tần Việt trước đi, bây giờ cũng nửa tiếng trôi qua rồi. Chị đi gọi điện thoại nói chuyện với Cố Ngôn Lễ một chút.”
“Được.”
Chỉ có điều Trì Bối còn chưa kịp gọi điện thoại cho Tần Việt thì đã nhận được điện thoại của Ôn Điềm Nhã trước rồi.
Cô kinh ngạc nhìn thông báo cuộc gọi, bắt máy, giọng nói còn có chút chần chờ: “Điềm Nhã, sao đột nhiên lại gọi cho tớ…”
Lời còn chưa nói hết đã bị Ôn Điềm Nhã cắt ngang.
“Trì Bối, lúc buổi tối có phải cậu bị người ta cản lại ở cửa tiểu khu không!” Ôn Điềm Nhã sốt ruột nói: “Còn có người quỳ xuống với cậu, người đó là cậu đúng không?”
Ôn Điềm Nhã là thiếu nữ nghiện net thích lên mạng, mỗi buổi tối cô ấy đều lên mạng lướt Weibo, xem các loại hot search. Kết quả buổi tối hôm nay, đang lướt hăng say, lúc rời khỏi một bài viết lướt xuống dưới thì đột nhiên nhìn thấy một chủ đề khá là hấp dẫn.
Cô ấy chần chờ mấy giây, nghe theo sự tò mò mà nhấn vào.
Bài vừa nhấn vào xem chính là một Weibo bình luận và chia sẻ bài, cộng thêm video. Ý trên đó đại khái là có một đôi chị em có được khu nhà cao cấp và công ty, bởi vì phát đạt rồi cho nên bỏ mặc thân thích, không cho bọn họ mượn tiền, thậm chí bà mợ quỳ xuống cầu xin cũng không muốn cho. Tàn nhẫn thế này thế kia.
Ôn Điềm Nhã ấn mở video ra xem, có thể thấy rõ ràng người có vẻ mặt luống cuống trong đó là Trì Bối.
Cuộc đối thoại bên trong cô ấy cũng đều thấy rõ ràng, mà lời bình luận bên dưới hoàn toàn không thể xem nổi.
Trì Bối sửng sốt một chút, ngồi thẳng người dậy: “Có ý gì?”
Ôn Điềm Nhã lời ít mà ý nhiều nói vào trọng điểm: “Chuyện xảy ra vào buổi tối ở cửa tiểu khu nhà cậu bị người ta đăng lên trên mạng rồi, hiện tại cũng lên hot search rồi, rất nhiều người đều đang xem.” Cô ấy sốt ruột hỏi: “Cậu có muốn xem một chút không?”
Trì Bối hít thở sâu một cái: “Được, cậu chuyển Weibo kia qua cho tớ.”
“Ừm ừm, tớ gửi vào trong nhóm, tụi tớ giúp cậu đi nói chuyện.”
Không bao lâu, Trì Bối ấn mở Weibo ra xem, nội dung viết phía trên và video quả thật là những chuyện buổi tối mình gặp phải, về phần vay tiền gì đó các loại thì chính là ăn nói lung tung. Cô nhìn mấy vạn bình luận phía dưới, ngẫm nghĩ giây lát rồi vẫn ấn mở.
Vừa mở ra, Trì Bối đã hối hận.
Tại sao cô phải tự chịu tội chứ!
Bình luận phía dưới, tất cả đều đứng lên điểm cao của đạo đứng mà châm chọc cô.
[Woa, sao tôi thấy người này khá quen vậy, có phải trước đó từng xuất hiện rồi không???]
[Mẹ ơi, đây không phải là một người phụ nữ sao, cảm giác hơn hai mươi tuổi, vì sao lại nhẫn tâm như vậy, cậu ruột của mình mà, vì sao không muốn giúp đỡ? Cô ta cũng không phải là không có tiền, người ở trong tiểu kh đó, một căn nhà cũng mấy trăm vạn rồi, cho cậu mấy chục vạn thì làm sao, cứu một mạng người còn hơn xây bảy tòa tháp mà!]
[Mợ cũng quỳ xuống rồi, vẻ mặt của người này cũng không thay đổi, quả nhiên là lòng dạ sắt đá, vô tình.]
[Tôi muốn nói lầu trên là thủy quân* đúng không??? Mợ cô ấy nói vay tiền chỗ nào, hơn nữa bà mợ dường như còn nói một câu chuyện qua đi gì đó các loại, chắc chắn là thân thích này đã từng làm gì bọn họ, nếu không bọn họ cũng sẽ không trở nên nhẫn tâm như vậy.]
(*: “Thủy quân” trong cbiz có thể hiểu là một nhóm người (thường là người thất nghiệp, nội trợ, học sinh sinh viên muốn kiếm thêm thu nhập) được một tổ chức hay các nhân nào đó trả tiền để định hướng truyền thông theo ý mình (có thể là nâng/dìm, phát tán thông tin…).)
[Lầu trên ngáo à, đã từng làm gì cũng không có việc gì mà, bọn họ không phải đang sống rất tốt sao, còn có tiền như vậy, không nói là thân thích, cho dù bạn bè xảy ra chuyện cũng phải cho mượn chứ! Hình như tôi nhận ra người này… là đồng nghiệp công ty của bạn tôi, cô ta còn yêu đương với ông chủ, về phần chị cô ta... mọi người tìm công ty khoa học kỹ thuật tương đối nổi tiếng ở thành phố chúng tôi, người phụ nữ Trì là mọi người sẽ biết được thân phận của bọn họ.]
[Mẹ nó mẹ nó!!! Dựa vào lời nhắc nhở của lầu trên tôi tìm được rồi, là người phụ nữ mà tôi nghĩ đến kia sao, người thành công, công ty giá trị hơn trăm triệu nhỉ!!]
[Má ơi, Trì Bảo đúng không?? Dáng dấp nhìn rất đẹp, lại là người phụ nữ vô cùng độc lập, còn là thần tượng của tôi, cô ấy là người như vậy sao?? Không thể nào!]
[Trời ạ, người này là Trì Bối, em gái của Trì Bảo, ngoài ra cô ta còn là bạn gái của Tần Việt, ông chủ của Thần Việt, mấy ngày trước ở cuộc họp thường niên công ty Tần Việt cầu hôn cô ta, cái này con mẹ nó có cảm giác là một vở kịch đấy!]
[Loại người này, ưu tú có tiền hơn đi chăng nữa thì sao chứ, còn không phải hư hỏng như vậy, còn nói hàng năm quyên góp tiền gì đó, ngay cả cậu ruột cũng không muốn cứu, ai biết hàng năm cô ta quyên tiền cứu trợ trẻ em là thật hay giả.]
…
Mấy vạn bình luận phía dưới, trên cơ bản tất cả đều đang mắng bọn họ, nói bọn họ không nhân từ, nói bọn họ lòng dạsắt đá, nói bọn họ không tốt các loại…
Sau khi Trì Bối lướt xem hai trang thì thật sự không nhìn được nữa.
Cô trực tiếp đóng website lại, vừa muốn gọi người, Trì Bảo đã đẩy cửa đi vào.
“Trì Bối.”
“Chị.” Trì Bối ngước mắt nhìn cô ấy: “Chị xem Weibo trên mạng chưa?”
Trì Bảo gật đầu, hơi cụp mắt xuống chăm chú nhìn vào cô: “Chị gọi Vu Tòng Hạm tới với em, chị về công ty trước một chuyến.”
Vừa rồi trợ lý gọi điện thoại cho cô ấy đã nói đến chuyện này rồi. Nếu như chỉ là chuyện nhỏ, trợ lý sẽ không gọi điện thoại cho cô ấy, loại tình hình này, một khi trên mạng có sóng gió thì ắt sẽ ảnh hưởng đến cổ phiếu của công ty.
Hiện tại trên mạng thậm chí còn có rất nhiều dân mạng tuyên bố muốn tẩy chay sản phẩm của công ty bọn họ, đây thực sự là chuyện lớn, Trì Bảo nhất định phải nghiêm túc xử lý.
Cô ấy dừng lại một chút, nhìn Trì Bối nói: “Em yên tâm, chị em hơi bị mạnh đấy, không ai có thể đánh bại chúng ta.”
Trì Bối ngước mắt, ánh mắt sáng rực nhìn qua cô ấy: “Được, em tin tưởng chị.”
Cô ngẫm nghĩ giây lát, thấp giọng nói: “Em ở một mình cũng được, chị đi đi.”
Trì Bảo lắc đầu: “Không yên tâm, Vu Tòng Hạm lập tới ngay, em ấy tới chị đi ngay.”
“Ừm ừm.”
Không bao lâu, Vu Tòng Hạm đã đến đây, Trì Bảo rời đi.
Bên trong căn phòng yên tĩnh một lúc, Vu Tòng Hạm muốn an ủi cô nhưng không biết nên an ủi thế nào.
Cô ấy trầm mặc một lúc nói: “Tớ tìm người giúp cậu loại bỏ hot search nhé?”
Trì Bối cười, nhìn qua cô ấy: “Tìm chú nhỏ bị cậu ghét bỏ kia à?”
Vu Tòng Hạm trừng cô một cái, khẽ cười một tiếng: “Cũng chỉ có cậu dám nói đùa với tớ vào lúc này.”
Trì Bối cười, nhìn điện thoại nhíu nhíu mày: “Tần Việt vẫn chưa gọi điện thoại cho tớ.”
Vu Tòng Hạm cạn lời liếc cô một cái: “Có buồn ngủ không? Tớ đi lấy cho cậu ly nước.”
“Cảm ơn cậu.”
Sau khi hai người uống nước xong thì thật sự hơi buồn ngủ.
Vu Tòng Hạm cũng không biết an ủi cô thế nào, giữa hai người bọn họ cũng không cần an ủi.
Sau khi ngồi được một lúc, Trì Bối nhìn về phía Vu Tòng Hạm: “Ngủ không?”
Vu Tòng Hạm cười: “Không khó chịu nữa sao?”
Trì Bối bĩu môi: “Vốn dĩ cũng không khó chịu lắm.”
Hai người nhìn nhau cười một tiếng, Vu Tòng Hạm gật đầu nói: “Ngủ đi.”
“Ừm ừm.”
Trước khi ngủ, Trì Bối nhắn một tin cho Tần Việt, nói tối nay mình hơi buồn ngủ nên ngủ trước. Đến lúc nằm ngủ Tần Việt cũng không trả lời tin nhắn của cô, cô đoán chừng anh đang bận.
…
Sáng sớm hôm sau, lúc Trì Bối tỉnh lại chỉ cảm thấy trên đầu có một cái tay, cô ngọ nguậy thức dậy, khi nhìn thấy người ngồi bên cạnh mình thì rõ ràng sững sỡ.
Cô kinh ngạc nhìn người đột nhiên xuất hiện trước mặt mình, trừng mắt nhìn: “Em… sao anh lại về rồi?”
Tần Việt toàn thân phong trần mệt mỏi, trên người còn nhiễm một chút khí lạnh, anh không trả lời Trì Bối, cúi đầu hôn đôi mắt sưng đỏ của cô một cái, giọng nói khàn khàn nói: “Anh xin lỗi, anh về trễ rồi.”
Chỉ một câu nói đó đã làm Trì Bối tuôn ra hết sự uất ức nhẫn nhịn cả đêm. Nước mắt của cô không khống chế được mà rơi như mưa.
Cô nắm lấy quần áo của Tần Việt, nghẹn ngào “ừm” một tiếng: “Không trễ.”
Tần Việt hôn mắt cô một cái, nuốt vào hết nước mắt của cô, an ủi: “Không khóc.” Anh dỗ dành: “Tất cả mọi việc đều giao cho anh.”
Anh đã trở về, anh sẽ không để cho bạn gái mình nhận bất cứ sự tổn thương gì nữa.