Ôm Một Cái Nha!

Chương 83: Ngoại truyện 4



Thời gian một tháng sau đó, Trì Bối đều bận rộn với hạng mục mới, hơi thờ ơ với Tần Việt một chút.

- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---Mãi đến tháng năm.

Buổi tối sau khi hai người rửa mặt xong nằm trên giường, Trì Bối vùi trong ngực anh ngủ, lúc đang từ nhắm hai mắt lại muốn ngủ, Tần Việt đột nhiên nói: “Để trống thời gian ngày mai đi.”

Trì Bối ừm một tiếng mơ hồ không rõ: “Vì sao?”

Cô thấp giọng hỏi: “Có chuyện gì sao? Muốn đi thăm bà ngoại hay là thế nào?”

Tần Việt bật cười, vuốt tóc cô nói: “Đi thử áo cưới.”

Vừa mới nói xong, một chút buồn ngủ này của Trì Bối trong nháy mắt tiêu tan.

Cô trợn tròn mắt nhìn Tần Việt, bò dậy từ trong ngực anh, có chút khó có thể tin được mà nhìn anh: “Anh nói gì?”

Đi … đi thử áo cưới?

- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN--- 

Cô nhìn Tần Việt, có chút lờ mờ: “Anh làm xong rồi?”

Trước đó lúc nói làm hôn lễ là cuối tháng ba, Trì Bối thật sự không ngờ tốc độ của Tần Việt nhanh như vậy.

Cô nghĩ dù có nhanh cỡ nào thì cũng phải cỡ tháng bảy, tháng tám.

Vả lại toàn bộ quá trình cô thật sự chưa từng hỏi tới, hoàn toàn giao cho Tần Việt xử lý, thậm chí nếu không phải tối nay Tần Việt nói, Trì Bối nghĩ… người này có khi trước hôn lễ một ngày mới thông báo cho mình biết, ngày hôm sau phải có mặt ở hôn lễ.

Tần Việt gật gật đầu mỉm cười, áp người vào trong ngực mình ừm một tiếng: “Làm xong rồi.”

Trì Bối: “…”

Vẫn cảm thấy có chút khó có thể tin được, anh cứ như vậy mà làm xong rồi. Thật sự không bảo mình phụ giúp một chút nào.

Suy nghĩ một chút, Trì Bối chớp mắt hỏi: “Nếu không phải là cần thử áo cưới, có phải anh định cứ giấu, một ngày trước hôn lễ mới nói cho em biết không?”

Nghĩ đến khả năng này, Trì Bối lại có chút muốn cười.

Nghe vậy, Tần Việt ra vẻ trầm ngâm một lát: “Không đâu, sẽ nói cho em biết trước hai ngày.”

Trì Bối: “…”

Nói cũng như không.

Cô nằm trong ngực Tần Việt, tiếp tục híp mắt: “Vậy anh quyết định thời gian chưa?”

Tần Việt suy nghĩ một chút nói: “Có thể nói là quyết định rồi.”

Trì Bối: “…”

Thật đúng là.

Cô bật cười, liếc nhìn Tần Việt: “Khi nào vậy?”

“Ngày Quốc tế Thiếu nhi, thích không?”

Trì Bối: “???”

Cô nhìn Tần Việt mà mặt mũi tràn đầy dấu chấm hỏi, vẻ mặt khó có thể tin được: “Thời gian chúng ta kết hôn, anh quyết định vào ngày Quốc tế Thiếu nhi?”

Tần Việt nhướng mày cười: “Không phải là em thích ngày lễ này sao?”

Trì Bối nghẹn lời, hoàn toàn không có sức phản bác.

Cô đúng là rất thích ngày lễ này, nhưng ngày lễ này trở thành ngày kỷ niệm kết hôn của mình, cô không biết là mình có thích hay không.

Dù sao thì…

Có rất ít người chọn hôn lễ vào ngày này.

Tần Việt nhìn cô một cái, mỉm cười hỏi: “Không thích sao?”

Trì Bối suy nghĩ, có chút khó xử nói: “Thật ra thì vẫn thích.”

Bởi vì cô dùng ngày lễ Quốc tế Thiếu nhi này lừa được không ít quà của Tần Việt.

Tần Việt cười, liếc nhìn cô hỏi: “Có phải bị ngốc không, chuyện này anh chắc chắn sẽ thương lượng với em.”

Những điều còn lại Tần Việt không hỏi cô là bởi vì bản thân anh có thể làm được, cũng biết là Trì Bối bận rộn, nhưng ngày kết hôn vẫn phải thương lượng với Trì Bối, dù sao thì đây cũng là ngày mà mỗi một năm trong tương lai sẽ được bọn họ xem trọng và ghi nhớ.

Đối với con gái mà nói, ngày kết hôn còn quan trọng hơn ngày nhận giấy đăng kí kết hôn.

Trì Bối “ồ” một tiếng, trừng mắt nhìn anh: “Vậy mà anh còn lừa em.”

Tần Việt cười: “Không ngờ bà xã của anh lại đáng yêu như vậy.”

“Hừ.”

Trì Bối rầm rì, bĩu môi nói: “Thật ra ngày Quốc tế Thiếu nhi cũng không tệ, anh xem hoàng lịch chưa, ngày tốt không? Nếu tốt thì chọn ngày đó đi.”

Nói xong, Trì Bối lại nhỏ giọng lải nhải: “Ôi cũng không đúng, có kịp không nữa? Cảm thấy chỉ còn nửa tháng nữa thôi.”

Bây giờ đã là giữa tháng 5 rồi.

Tần Việt nhướng mày: “Chỉ cần chúng ta muốn thì sẽ kịp.”

“Được, vậy ngày mai anh xem hoàng lịch, hoặc là tìm bà ngoại hỏi xem.”

“Được.” Tần Việt sờ đầu cô, nhẹ giọng dỗ dành: “Ngủ đi.”

“Ông xã ngủ ngon.” Trì Bối hôn cằm anh một cái, ôm anh ngủ yên ổn.

Ánh mắt Tần Việt mang ý cười nhìn cô, cũng ngủ theo.

-

Buổi sáng hôm sau, Trì bối ra khỏi công ty cùng Tần Việt đi thử áo cưới.

Tiệm áo cưới là do Hoắc Gia Hành giới thiệu cho Tần Việt, là cửa hàng đảm nhiệm váy cưới khi bọn họ kết hôn, nhà thiết kế rất được, phục vụ cũng cực kỳ tốt.

Hình như Hứa Nịch và Quý Bạch cũng chọn tiệm này.

Nghe cũng không tệ lắm.

Trì Bối và Tần Việt cùng nhau xuất hiện, nhà thiết kế ở trong nhìn hai người cười một tiếng, rất quen thuộc mà chào hỏi Tần Việt.

“Áo cưới ở đây.” Người đó mỉm cười nhìn Trì Bối: “Tần phu nhân mời đi bên này.”

Trì Bối ngẩn ra, cười một tiếng nói: “Cảm ơn.”

Thật ra rất ít người gọi cô là Tần phu nhân, thỉnh thoảng nghe thấy Trì Bối vẫn cảm thấy rất ngạc nhiên.

Sau khi cô và Tần Việt kết hôn, bởi vì công việc nên cô lại quay về công ty của mình, xưng hô của mọi người đối với cô từ Trì Bối đổi thành giám đốc Tiểu Trì. Chỉ thỉnh thoảng lúc cùng Tần Việt tham dự một vài buổi tiệc rượu mới nghe thấy một hai câu Tần phu nhân, nhưng sau này bởi vì về công ty nhà mình, người tham dự tiệc rượu cũng đổi cách xưng hô giống nhau, gọi cô là giám đốc Tiểu Trì. Dù sao thì cô cũng là đi đại diện cho công ty nhà mình.

Cho nên một tiếng Tần phu nhân này, thật sự là lâu rồi không nghe thấy.

Trì Bối vào theo, hai người đi vào, Trì Bối đã nhìn thấy hai chiếc áo cưới cách đó không xa. Bọn chúng được đặt ở vị trí trung tâm, liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy.

Hai chiếc áo cưới, một chiếc  thuần trắng, một chiếc váy voan màu sắc cực kỳ có khí chất hoàng gia. Chiếc váy có màu mới nhìn qua đã cảm thấy thích hợp với công chúa nhỏ, chính là kiểu váy xòe khi còn bé hay mặc. Trì Bối đến gần nhìn mới phát hiện ra, chiếc váy cưới này được đính kết khá phức tạp, bên trên thêu rất nhiều hoa nhỏ, trên hoa còn có hạt ngọc, tất cả đều là may thủ công.

Chiếc màu trắng khác cũng tương tự, có đuôi váy lớn, rất đúng với tưởng tượng về chiếc áo cưới trước đó của Trì Bối, cô cũng thích một vài thứ nho nhỏ lấp lánh trên váy, hơn nữa chiếc áo cưới này còn lộ lưng.

Sau khi xem hết hai chiếc áo cưới, cô quay đầu nhìn về phía Tần Việt: “Đây là…”

Tần Việt nhướng mày cười: “Đi thử xem? Thích cái nào?”

“Anh chọn hai cái sao?”

“Không phải.”

Tần Việt nói: “Hai cái đều dành cho em.”

Trì Bối: “…”

Quả nhiên là Tần tổng giàu nứt đố đổ vách.

Cô bật cười, cong cong môi: “Vậy em đi thử xem?”

“Được.”

Tần Việt nói: “Anh chờ em.”

Trì Bối đi thử áo cưới, áo cưới khá là rườm rà và nặng, nên phải có nhân viên hỗ trợ.

Một chiếc áo cưới, cô mặc gần 20 phút mới xong.

Sau khi mặc vào, đột nhiên có loại cảm giác không tầm thường. Trì Bối cúi đầu nhìn chiếc áo cưới mình mặc, chợt có một loại cảm giác mình thật sự sắp kết hôn. Nếu như không phải tới thử áo cưới, cô hoàn toàn không có loại cảm giác này, nhưng bây giờ cô có rồi.

Nhân viên ở bên cạnh nhìn cô cười nhắc nhở nói: “Tần phu nhân, xong rồi.”

Trì Bối cười: “Cảm ơn.”

Cô quay đầu, nhìn chiếc rèm được mở sang một bên.

Lúc Trì Bối thử áo cưới, Tần Việt vẫn luôn ngồi chờ đợi ở chiếc sô pha nhỏ bên ngoài, không sốt ruột một chút nào.

Mãi đến khi nghe thấy tiếng, trong nháy mắt anh ngước nhìn sang.

Anh dường như lại nhìn thấy cô công chúa nhỏ mặc váy chạy về phía mình giữa mùa đông, kéo lấy quần áo của anh, vô cùng đáng thương nói bản thân đi lạc mất rồi.

Đôi mắt Tần Việt lóe lên, trước khi Trì Bối đi ra đã đứng dậy đi tới.

Trì Bối nhìn ánh mắt anh, có chút thấp thỏm: “Không đẹp sao?”

Cảm thấy ánh mắt Tần Việt… có chút gì đó là lạ.

Tần Việt hơi cụp mắt xuống nhìn chằm chằm cô hồi lâu mới cẩn thận tránh chiếc đuôi sang một bên, sát vào bên tai cô thấp giọng nói: “Đẹp lắm.”

Anh thấp giọng nói: “Khá giống với em của ngày đầu tiên anh nhìn thấy.”

Rõ ràng là đi lạc nhưng vẫn là một công chúa kiêu ngạo.

Trì Bối ngẩn ra, cười một tiếng: “Lúc đó không phải rất thảm sao?”

“Không thảm.” Tần Việt nói: “Em của lúc đó là đẹp nhất.”

Trì Bối cười, được anh dỗ dành vui vẻ.

“Anh càng ngày càng dẻo miệng.”

Cô thử cả hai chiếc áo cưới, cả hai đều là dành cho Trì Bối, cô đều thích. Tần Việt cũng thuận tiện thử quần áo, sau khi hai người bỏ ra cả một buổi sáng đi thử đồ thì quyết định quay về công ty.

Đến sau này, Trì Bối mới biết được hai chiếc áo cười đó đều là do Tần Việt chủ động lên ý tưởng với nhà thiết kế, anh vẫn luôn muốn nhìn thấy dáng vẻ công chúa nhỏ cao ngạo đó, muốn nhìn phiên bản khi lớn của cô.

-

Hai người thật sự quyết định lễ cưới vào ngày Quốc tế Thiếu nhi.

Chẳng qua là về địa điểm hôn lễ, từ lúc bắt đầu Trì Bối đã không hề hay biết.

Mãi đến có một ngày Tần Việt đưa cô ra biển, sau khi lên một chiếc tàu du lịch thì hỏi cô cảm thấy thế nào.

Cô đương nhiên cảm thấy tốt, bản thân cô thích biển, thích tàu du lịch, luôn cảm thấy đứng trên tàu du lịch lênh đênh trên mặt biển ngắm bình minh hoàng hôn vô cùng đẹp, có cảm giác cảnh đẹp ý vui.

Kết quả địa điểm hôn lễ của hai người Tần Việt quyết định làm trên một du thuyền.

Chiếc du thuyền có thể chở mấy ngàn người. Hơn nữa kết hôn Tần Việt và Trì Bối không mời nhiều bạn bè, nhưng chỉ cần tới thì đều có thể lên du thuyền cùng đi du lịch với bọn họ. Địa điểm mà hai người quyết định cũng không xa, nhưng đi tàu đến đó cũng mất bốn ngày.

Hôn lễ cử hành vào ngày thứ hai sau khi lên tàu du lịch.  

Sau này nhớ lại hôn lễ, Trì Bối vẫn cảm thấy đời này khó quên.

Sự ngạc nhiên mà Tần Việt cho cô, vĩnh viễn không chỉ có lần này, nhưng lần này lại thật sự khiến Trì Bối không quên được.

Cô thích biển, Tần Việt làm hôn lễ trên biển cho cô, cô thích ở cùng với bạn bè, anh sắp xếp trước một hai tháng, Tần Việt đã gọi điện cho từng người bạn, để bọn họ sắp xếp thời gian.

Ngay cả Trì Bảo cũng không nhịn được nói với Trì Bối, Tần Việt thật sự cưng chiều cô giống như con gái.

Hôn lễ như vậy, người có tiền đều có thể làm được, nhưng có ai lại sẵn lòng dụng tâm như thế chứ?

Hôn lễ của bọn họ, tất cả đều là Tần Việt trực tiếp phụ trách sắp xếp.



Sau khi hôn lễ trong ngày kết thúc, cả người Trì Bối đều mệt mỏi, tê liệt ngã xuống giường hoàn toàn không muốn nhúc nhích.

Tần Việt từ bên ngoài đi vào, nhìn người nằm trên giường áo cưới cũng chưa cởi mà muốn cười.

“Trì Bối.”

“Hửm?”

Tần Việt gần kề bên tai cô, thấp giọng nói: “Thay đồ không? Tiệc rượu buổi tối sắp bắt đầu rồi.”

Nghe vậy, Trì Bối có thêm một chút tinh thần.

Hôn lễ ban ngày rất mệt, nhưng cô rất thích hoạt động buổi tối. Buổi tối một vài trưởng bối không thích náo nhiệt nên tự đi hóng gió hoặc nghỉ ngơi, nhưng Tần Việt suy nghĩ cho người trẻ tuổi nên sắp xếp một vài hoạt động giải trí. Một buổi tiệc rượu, ca hát nhảy múa gì đó.

Điều Trì Bối hoàn toàn không ngờ tới chính là, lần hôn lễ này của bọn họ còn có minh tinh tới.

“Thật sao?” Trì Bối quay đầu nhìn anh: “Nhưng mà em hơi buồn ngủ.”

Tần Việt bật cười, hôn khóe miệng cô nói: “Vậy anh thay áo cưới cho em, em ngủ trước một lúc nhé?”

Trì Bối: “…”

Cô mở to mắt nhìn Tần Việt: “Anh thay áo cưới cho em, em còn ngủ thế nào được?”

Tần Việt ý tứ sâu xa liếc nhìn bà xã của mình: “Yên tâm, anh sẽ không làm loạn.”

Mười phút sau, Trì Bối mặt đỏ tới mang tai khiển trách Tần Việt: “Tần Việt! Tay anh đang làm gì vậy?”

Tần Việt trả lời mơ hồ không rõ: “Làm… bà xã của anh.”

Giọng nói của anh khàn đến khó tin, chui vào tai khiến người ta mặt đỏ tới mang tai.

Trì Bối không chịu được lời nói như vậy của anh, cơ thể rung động không khống chế nổi.

“Anh…” Cô “ôi” một tiếng muốn đẩy anh ra nhưng lại có chút không đành lòng.

Tần Việt dừng lại, hôn khóe miệng cô, tay vẫn thay áo cưới cho cô như cũ, nhưng trình tự còn lại… cũng không thiếu chút nào.

Thay một chiếc áo cưới, Trì Bối cảm thấy mình mất đi hai cái mạng.

Lúc cô đang nghĩ phải mặc chiếc váy khác, Tần Việt đột nhiên tiếp tục hôn xuống.

Trì Bối: “… Chúng ta còn phải ra ngoài tham gia tiệc rượu.”

Cô không có sức lực nào mà chống lại.

Tần Việt đáp một tiếng nặng nề, hôn vành tai cô dỗ dành: “Không vội, làm một lần rồi ra.”

Trì Bối: “…”

Cô không thể nhịn được nữa đá Tần Việt một cái: “Anh vào đây là để thực hiện ý đồ này sao?”

Tần Việt dừng lại, nói một câu khiến Trì Bối cuối cùng không thể phản kháng.

Anh hôn khóe miệng cô, giọng nói khàn khàn: “Bà xã, đây là đêm tân hôn của chúng ta.”