Ôm Một Cái Nha!

Chương 87: Ngoại truyện 8



Mười phút sau, Trì Bối chưa kịp phản ứng rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, cục cưng nhà bọn họ đã chơi bung xõa cùng với mấy nghệ sĩ ghi hình chương trình rồi.

- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---

Dâu Tây không sợ người lạ, cô bé là kiểu bất kể là ai cũng có thể ngọt ngào gọi anh trai chị gái được. Ngoại trừ việc trong lòng không tin tưởng ra thì ngoài mặt Dâu Tây có thể rất hòa hợpvới mọi người.

Ví dụ như hiện tại.

Nữ nghệ sĩ vừa rồi quen biết Trì Bối và Tần Việt, trước đó Tần Việt có mở rộng một sản phẩm mới, đương nhiên đó là thứ mà Trì Bối muốn, cũng là nhu cầu của đại đa số phụ nữ, một dụng cụ tẩy trang tự động. Lúc ấy chính là nữ nghệ sĩ này làm đại ngôn, cô ấy tên Dương Linh, là một nữ minh tinh rất hot gần đây, kỹ thuật diễn xuất gì đó cũng vô cùng tốt.

Trì Bối cảm thấy cô gái này cũng không tệ lắm, lúc Tần Việt nói chọn ai cô còn tham gia thảo luận, cuối cùng quyết định chọn Dương Linh, cô cực kỳ thích cô ấy.

Khi đó sản phẩm đó vừa ra mắt thị trường đã nhận được sự yêu thích của 90% phái nữ. Chỉ cần là con gái thích trang điểm chưng diện, không ai mà không thích dụng cụ tẩy trang tự động này, nằm trên ghế sô pha,thiết bị có thể tự động giúp cho mặt sạch sẽ, bất kể là nằm hay ngồi hay đứng đều được. Còn có thể tự do điều chỉnh máy theo ý thích hoặc để chế độ tự động.

Sản phẩm này vừa đưa ra thị trường đã hết sạch.

Mặc dù giá cả không rẻ, nhưng có thể dùng được cả đời, hơn nữa cho dù không thể dùng cả đời thì cũng có thể dùng được rất nhiều năm, giá cả trung bình rất thỏa đáng.

Lúc ấy rất nhiều người vì giá trị trung bình này nên ra sức mua. Phụ nữ mua hàng đều khá cảm tính, chứ đừng nói là vì có thể để cho bản thân mình lười biếng một lúc, máy tẩy trang này sạch hơn dùng tay nhiều, có thể tác dụng vào tầng sâu của da, tẩy sạch bụi bẩn, còn làm sạch lỗ chân lông.

- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---



Hiện tại là một buổi ghi hình chương trình giải trí, bọn họ có hai đội, cần hai em bé, tổ chương trình cho mời đến hai đứa trẻ, nhưng không biết sao một đứa trong số đó cứ luôn khóc, mẹ dỗ dành cũng không nín nên mới nghĩ đến việc phải mượn trong quần chúng khán giả, thế nhưng mấy đứa trẻ cho mượn vừa đối mặt với ống kính, vừa rời khỏi mẹ đã bắt đầu khóc.

Kết quả là gặp được Trì Bối và Tần Việt.

Cô và Tần Việt đứng nhìn Dâu Tây cách đó không xa cảm khái: “Dâu Tây hình như rất thích ống kính?”

Tần Việt nhướng mày nhìn, con gái của mình lúc nhìn thấy ống kính quả thật rất hứng phấn: “Phải, con bé không mất bình tĩnh.”

Trì Bối bật cười: “Chẳng lẽ sau này Dâu Tây có thể làm nghệ sĩ sao?”

Nghe vậy, Tần Việt hoảng hốt, đột nhiên nhìn về phía Trì Bối hỏi: “Em nói xem bây giờ anh đi đầu tư ngành truyền hình điện ảnh thì thế nào?”

Trì Bối: “…”

Lo nghĩ cho con gái, chỉ cần là thứ con gái thích, người làm cha mẹ luôn muốn chuẩn bị trước mà. Tần Việt chính là một ông bố điên cuồng cưng chiều con gái như vậy đó.

Trì Bối dở khóc dở cười trừng anh, cạn lời nói: “Bây giờ con bé mới 3 tuổi đấy, có thể biết được cái gì chứ, có lẽ chỉ là đơn thuần cảm thấy thú vị thôi, em nghĩ không chừng đến sáu bảy tuổi con bé lại bắt đầu thích vật gì khác cũng nên, chẳng lẽ anh phải đi tìm hiểu tất cả rồi đầu tư sao?”

Sau khi nói xong, Tần Việt vậy mà nghiêm túc suy xét đề nghị này: “Hình như cũng không tệ.”

Trì Bối: “…”

Cô không thể nhịn được trừng mắt nhìn Tần Việt: “Xem con gái.”

Tần Việt cười cười, nắm tay cô đứng một bên xem ghi hình chương trình.

Dâu Tây thật sự không sợ hãi chút nào, cho dù là được nghệ sĩ chẳng thân quen ôm chạy, cô bé cũng cười ha ha, trên mặt vui vẻ rõ ràng. Thỉnh thoảng còn có thể tung ra một hai câu khiến cho người ta dở khóc dở cười. Điều rất thần kỳ là đạo diễn cũng không hô ngừng, cứ mặc cho Dâu Tây nói líu ríu, người xung quanh nhìn cũng cảm thấy thú vị.

Mãi đến nửa tiếng sau ghi hình chương trình xong, Dương Linh ôm Dâu Tây trả cho Trì Bối, nhịn không được khen ngợi: “Giám đốc Tiểu Trì, giám đốc Tần, bé cưng nhà hai người thông minh quá.”

Trì Bối cười: “Con bé chỉ là thích chơi.”

Dương Linh xua tay, người đứng bên cạnh chính là đạo diễn cũng tới nói lời cảm ơn: “Cảm giác ống kính của cô bé này quá tốt, bây giờ mấy tuổi rồi?”

“Ba tuổi.”

Đạo diễn nhịn không được tán dương nói: “Rất thông minh, dáng dấp của cô bé cũng rất xinh, có dự định muốn làm ngôi sao nhí không?”

Trì Bối: “…”

Tần Việt nhìn, khẽ mỉm cười từ chối: “Tạm thời chưa có dự định này, chúng tôi chủ yếu là xem cục cưng của mình, hiện tại con bé vẫn không thể tự mình lựa chọn…” Lời còn chưa nói hết, Dâu Tây ở một bên nói câu: “Muốn… chụp hình…”

Tần Việt: “…”

Ánh mắt Dương Linh sáng lên, đề nghị liên tục không ngừng: “Thật ra thì có thể, Dâu Tây thật sự rất đáng yêu, nếu cô bé muốn giám đốc Tần và giám đốc Tiểu Trì sẽ không ngăn cản chứ?”

“Không đâu.” Hai vợ chồng cùng đồng thanh nói.

Mặc dù ngành giải trí rất hỗn loạn, nhưng chỉ cần là Dâu Tây thích, bọn họ sẽ ủng hộ vô điều kiện. Con người không dễ dàng gì có được chuyện mình thích và muốn làm. Đừng nói là Tần Việt và Trì Bối tin họ có khả năng bảo vệ tốt cho cô bé, cho dù bước vào môi trường như thùng thuốc nhuộm, bọn họ cũng sẽ đảm bảo con gái của mình không chịu bất kỳ sự bắt nạt nào.

Những chuyện không thể lộ ra ngoài ánh sáng kia, cũng sẽ không xuất hiện trên người Dâu Tây.

Sau khi trò chuyện vài câu với đạo diễn và Dương Linh, Trì Bối và Tần Việt ôm Dâu Tây quay về khách sạn.

Buổi chiều một nhà ba người lại chơi đùa một lúc đến khi mệt mới thôi.

Buổi tối, ba người ăn cơm xong quay về khách sạn nghỉ ngơi.

Trì Bối cực kỳ mệt, cả người nằm nhoài trên giường híp mắt nghỉ ngơi, Dâu Tây ngồi chơi đồ chơi một mình bên cạnh, thỉnh thoảng lẩm bẩm gọi: “Mẹ… mẹ…”

“Ừm.” Trì Bối uể oải đáp lời: “Gọi mẹ làm gì?”

Dâu Tây chớp chớp mắt: “Mẹ, con thích mẹ.”

Trì Bối nghe, trở mình nở nụ cười: “Sao đột nhiên lại nói thích mẹ?” Cô đưa tay ôm Dâu Tây nằm bên cạnh, mở mắt ra nhìn lên trần nhà.

Dâu Tây chui vào trong ngực Trì Bối, ôm cổ cô nũng nịu: “Chính là thích mẹ.”

Dâu Tây thật sự thông minh, cũng ngoan ngoãn. Còn chưa đến trường đã hiểu nhiều như vậy, hơn nữa có đôi khi nói chuyện… còn rất có logic.

Tần Việt từ trong phòng tắm đi ra, vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy một màn này, hai người một lớn một nhỏ nằm trên giường, ngay cả tư thế cũng giống nhau, nhìn cảnh này Tần Việt không nhịn được bật cười.

Chỉ cần nhìn thấy hai mẹ con bọn họ dường như có được cả thế giới rồi.

Anh rất thỏa mãn, cũng rất hạnh phúc vì có thể có được cuộc sống như hiện tại.

Một nhà ba người ngọt ngào hạnh phúc, luôn luôn tốt đẹp.



Sau khi du lịch kết thúc, Trì Bối đi làm lại bình thường, Dâu Tây vẫn chơi với anh họ, thỉnh thoảng cũng theo anh họ đến lớp, cô bé còn quen biết một bạn học trong lớp anh họ, tên hơi khó nhớ nên Dâu Tây ngày nào cũng gọi người ta là anh trai nhỏ, thỉnh thoảng còn thích dính lấy anh trai đó, khiến anh họ của cô bé mỗi ngày đều tức giận nổ tung.

Từng giờ từng phút nói cho Dâu Tây biết, mình mới là anh trai của cô bé!

Đối với chuyện này, Dâu Tây cũng không để ý lắm.

Dù sao cô bé chỉ thích anh trai kia.

Dâu Tây nghỉ hè vẫn luôn rất vui vẻ, ở chỗ dì chơi một ngày, anh họ dẫn đi chơi một ngày, thỉnh thoảng còn cùng ba mẹ đến công viên trò chơi.

Trì Bối và Tần Việt nghĩ tháng chín Dâu Tây phải đi nhà trẻ rồi, cho nên nhân dịp mùa hè còn chưa đến trường đưa cô bé đi chơi nhiều một chút, hưởng thụ cuộc sống một chút.

Đến lúc còn một tuần lễ nữa là khai giảng, Dâu Tây đột nhiên hot lên.

Chương trình giải trí mà lần trước bọn họ đi du lịch ghi hình, Dâu Tây có mười mấy phút lên hình cùng với mấy ngôi sao lớn kia.

Sức nóng của chương trình đó vẫn luôn rất cao, hơn nữa tập đó nghe nói còn là tập cuối cùng, rất nhiều fan hâm mộ đều đón xem. Lúc Dâu Tây và một bé trai khác xuất hiện, tất cả mọi người đều không nhịn được mà kinh ngạc, tại sao lại có thể có cô bé dễ thương đáng yêu như vậy!

Đặc biệt là Dâu Tây miệng còn ngọt, liên tục gọi anh chị, cho dù là đối phương thua, cô bé cũng sẽ chạy tới nói với đối phương thua cũng không sao, ba nói đứng lên tiếp tục mới là quan trọng nhất này nọ.

Vì cô bé còn thỉnh thoảng nói ra lời làm người ta ngạc nhiên, chương trình chưa tuyên truyền thì Dâu Tây đã nổi tiếng rồi.

Lúc biết được vấn đề này, Trì Bối và Tần Việt cũng đúng lúc đang xem chương trình giải trí này, hai người không thích xem chương trình giải trí lắm, nhưng Dâu Tây thích xem, hơn nữa chương trình này đồng thời còn có cục cưng nhà mình, một ngày trước Dương Linh đã thông báo với bọn họ, cho nên tối nay hai người đều không tăng ca, ngồi trước TV xem.

“Trì Bối.”

“Cái gì?”

Ôn Điềm Nhã kích động nói: “Dâu Tây lên TV rồi!!!” Cô ấy không nhịn được hỏi: “Tớ vừa mới thấy Dâu Tây trên TV!”

Trì Bối sửng sốt một chút, bật cười nói: “Là trùng hợp gặp được, Dâu Tây cũng thích nên đi.”

“A a a a Dâu Tây thật đáng yêu!” Ôn Điềm Nhã nhịn không được nói: “Rất đáng yêu, bây giờ trên mạng rất nhiều người đều nói Dâu Tây dễ thương.”

Thậm chí trên mạng còn xuất hiện một đề tài, tên cái gì mà series chương trình muốn lừa tôi sinh con gái.

Sau khi chương trình chiếu xong, Dương Linh và đạo diễn lần đó gặp được cũng đều rối rít gửi tin nhắn chúc mừng cho Trì Bối và Tần Việt, nói là Dâu Tây rất được mọi người chào đón, còn có người gọi điện thoại cho đạo diễn nghe ngóng thân phận của Dâu Tây, hỏi ba mẹ cô bé có suy nghĩ muốn để Dâu Tây tham gia chương trình giải trí TV hay không, là kiểu chương trình dành cho trẻ con.

Trì Bối và Tần Việt tạm thời không trả lời, bọn họ tôn trọng ý kiến của con trẻ, sau đó sẽ hỏi qua Dâu Tây, thậm chí dùng cách tương đối đơn giản dễ hiểu nói cho Dâu Tây biết ý nghĩa của tham gia chương trình giải trí là gì, sẽ có cái gì tốt cái gì không tốt, mấy thứ đơn giản ấy Dâu Tây đều có thể nghe hiểu, cho nên sau khi nói xong nếu Dâu Tây đồng ý, bọn họ sẽ đồng ý.

Ngoại trừ chuyện này ra, trên mạng tất cả cũng đều là ảnh động và hình ảnh của Dâu Tây.

Người không quá thích lên Weibo như Trì Bối cũng lên xem, còn nhấn vào xem một đề tài, giữ không ít ảnh và ảnh động của Dâu Tây. Buổi tối hôm đó, trong nhóm mấy người phụ nữ bọn họ đều dùng gói biểu cảm của Dâu Tây.

Đối với chuyện này, Trì Bối dở khóc dở cười.

Trên mạng đa số là lời khen ngợi Dâu Tây. Dương Linh còn cố ý chia sẻ bài nhắc đến Dâu Tây.

Dương Linh V: Đã từng gặp lúc cô bé hơn một tuổi, lúc đó đã là một cô bé lanh lợi, không ngờ lớn hơn một chút thì càng ngày càng thông minh! Đáng yêu quá rồi! Sau khi kết thúc ghi hình còn luôn nói với tôi chị Dương Linh, chị càng ngày càng trẻ, công chúa nhỏ như vậy ai mà không yêu chứ!

Trì Bối cười, nhìn bình luận hơn hai vạn ở bên dưới, ngẫm nghĩ giây lát vẫn ấn vào.

Vừa vào, cô đã bị sự nhiệt tình của fan hâm mộ dọa sợ.

[A a a a a a a lại là series chương trình muốn lừa tôi sinh con gái! Cô gái nhỏ này đáng yêu quá!! Hai bím tóc kìa! Dáng dấp đáng yêu thì cũng thôi đi, miệng còn ngọt như vậy, tôi sắp bị nụ cười của cô bé làm cho choáng váng rồi!!]

[A a a hóa ra Linh Linh và cô gái nhỏ này quen biết nhau! Thật là muốn biết đây rốt cuộc là ai, có từng xuất hiện ở chương trình khác hay là trên TV hay không, cảm giác ống kính cũng tốt quá đi!]

[Đừng nói nữa, tôi muốn sinh con gái.]

[Con gái thật đúng là một sinh vật nhỏ mềm mại đáng yêu, áo bông nhỏ tri kỷ ôi ôi ôi… thật hâm mộ ba mẹ của cô bé.]

[Trời ạ, chỉ có tôi phát hiện ra cô bé ăn mặc cực kỳ tốt sao, hơn nữa phối đồ vô cùng mềm mại đáng yêu! Nếu tôi có con gái cũng phải như vậy!]

[Mẹ ơi, vậy mà không ai biết thân phận của cô gái nhỏ này, tổ chương trình không đưa ra bất kỳ tin tức gì!]

[Muốn tiếp tục xem chương trình giải trí của cục cưng! Chắc chắn là siêu cấp đáng yêu! Siêu cấp dễ thương!]



Sau khi Trì Bối lướt xem một vòng thì cùng Tần Việt xúm lại thảo luận,  rốt cuộc có muốn để Dâu Tây đi tham gia hay không.

Có điều cho dù Dâu Tây đồng ý, tạm thời cũng không được, con bé sắp đi học rồi.

Dâu Tây đi học, lần đầu tiên rời khỏi ba mẹ đã khóc ròng, cảm thấy cả thế giới đều sắp sụp đổ.

Đến ngày hôm sau đã bắt đầu chủ động yêu cầu Trì Bối và Tần Việt đưa cô bé đến trường sớm một chút, bé đã quen biết bạn mới ở trường rồi. Trì Bối và Tần Việt nghe, chỉ muốn nói con bé là đồ không có lương tâm.

Trì Bối biểu thị sự đắng lòng, nhưng vẫn phải chấp nhận đưa Dâu Tây đến trường.

Trong xe, Trì Bối nhìn con gái nhỏ ngồi một bên vô cùng yên tĩnh, dừng lại hỏi: “Dâu Tây.”

“Mẹ.” Dâu Tây ngồi trên ghế an toàn quay đầu nhìn cô: “Mẹ.”

Trì Bối bật cười, đưa tay xoa mi tâm hỏi: “Đi học rất vui sao?”

“Vui.”

“Vậy đi học với ba mẹ, so sánh thì bên nào vui hơn?”

Dâu Tây nghe, chớp mắt một cái suy nghĩ: “Ba mẹ.” Cô bé nói, bổ sung một câu: “Nhưng mà là ba mẹ đưa Dâu Tây đi học mà.”

Trì Bối: “…”

Tần Việt cười khẽ, cho Dâu Tây một ánh mắt khen ngợi: “Đúng là bé cưng của ba, quả nhiên thông minh.”

Sau khi đưa Dâu Tây đến trường, Trì Bối và Tần Việt đều tự đến công ty của mình đi làm.

Cuộc sống bây giờ của bọn họ đa số là như thế, bình đạm mà ấm áp hạnh phúc. Thỉnh thoảng cũng sẽ có một hai lần xúc động và kí.ch thích, ví dụ như Tần Việt mang theo Trì Bối nói đi là đi, Dâu Tây bị bỏ lại… hoặc là thỉnh thoảng Tần Việt chuẩn bị một sự ngạc nhiên.

Tóm lại, bất kể là cách sống nào, đều là thứ mà bọn họ thích. Chỉ cần trái tim hai người sát cạnh bên nhau, cả nhà ở cùng nhau thì bọn họ đã thỏa mãn hạnh phúc rồi.