Nghiêm Thanh Viên và Nghiêm Trạch Thủy sau khi ăn xong cơm trưa thì cậu đi liền, cậu nóng lòng muốn đến nhà hàng nơi Cố Hãn Hải làm việc...đối diện cửa hàng bánh ngọt.
Nghiêm Thanh Viên tùy ý chọn món trên menu, vốn không chú ý tới bản thân đã gọi những gì, toàn tâm toàn ý chú ý nhà hàng đối diện, chọn chỗ có tầm nhìn tốt nhất, nhìn chằm chằm.
Cậu muốn đến nhà hàng của Cố Hãn Hải ăn nhưng bản thân vừa mới ăn trưa.
Cho dù bây giờ gọi một phần cơm trưa cũng không sao, nhưng nếu ăn không hết thì nhân viên của tiệm sẽ cảm thấy cậu cố ý kiếm chuyện, làm Cố Hãn Hải cảm thấy không tốt.
Nhưng nguyên nhân chính là vì Nghiêm Thanh Viên rất sợ.
Làm sao cậu có thể nói chuyện với Cố Hãn Hải một cách tự nhiên đây?
Nghiêm Thanh Viên buồn rầu cắn muỗng bánh kem, trong miệng tràn ngập hương vị socola, lúc này cậu mới phát hiện bản thân gọi bánh kem socola.
Nhịn không được ăn nhiều thêm hai miếng, hương vị khá ngon.
Trong ánh mắt đột nhiên xuất hiện hai người mặc đồng phục cảnh sát tiến vào nhà hàng, là đi ăn cơm trưa hả? Công việc của cảnh sát đúng thật là bận rộn, muộn như vậy mới có thời gian ăn cơm trưa.
Nhưng qua một thời gian, cậu bất lực nhìn hai người cảnh sát một trái một phải kẹp một người, mà người này cho dù cậu nhìn lướt qua cũng không thể quên được.
Nghiêm Thanh Viên đột nhiên đứng lên: "?!!"
Cố Hãn Hải tuy rằng trưởng thành phát triển vóc dáng và chiều cao rất tốt, hơi cao hơn so với cùng lứa và dáng người gầy, nhưng ngoại hình và khí chất lại khiến hắn nổi bật hơn cả hai vị cảnh sát.
Nhưng mà trong đầu Nghiêm Thanh Viên tất cả đều là 'Cố Hãn Hải bị bắt' 'bị bắt' 'bị bắt'...
Nghiêm Thanh Viên không hề nghĩ nhiều làm gì, xông ra ngoài, nhưng cậu không biết rằng chủ tiệm tưởng rằng Nghiêm Thanh Viên không muốn tính tiền nên chạy, ngay lập tức cũng rượt theo, nhưng cuối cùng lại bị một người đàn ông phía sau ngăn lại.
Người đàn ông một thân quần áo nhàn nhã, gương mặt mộc mạc, khí chất thành thục, thoạt nhìn không thể thấy được nhưng nếu nhìn lâu sẽ thấy được sự thành thục, chủ tiệm không nhịn được nhìn người đàn ông này thêm mấy lần.
Mang mắt kính đổi màu trong nhà và ngoài trời, mở điện thoại mở trang thanh toán, giọng nói bình tĩnh: "Món cậu ấy gọi sẽ do tôi trả tiền."
"Hả? Hai người đi chung à?" Cô hoàn toàn không hiểu, cô không nghĩ hai người có mối quan hệ với nhau, hai người từ lúc đầu đến giờ đều không nhìn nhau, lẽ nào là...theo dõi?
"Đừng nghĩ nhiều." Người đàn ông nhỏ giọng nhắc nhở, ánh mắt nhìn theo bóng dáng của Nghiêm Thanh Viên, "Làm phiền nhanh một chút."
"A...ừm." Chủ tiệm nhanh chóng quét thanh toán.
Nhà hàng Cố Hãn Hải làm việc và cửa hàng Nghiêm Thanh Viên ngồi đợi vừa hay chỉ cách nhau một con đường, qua lộ là tới, Nghiêm Thanh Viên nhìn đèn xanh sắp chuyển sang đèn đỏ, dùng hết sức lao qua đường.
Cuối cùng vào lúc Cố Hãn Hải sắp lên xe cảnh sát, nhanh chóng nắm góc áo của hắn.
Đột nhiên chịu kinh sợ, hơn nữa còn chạy nhanh, ngày thường ít vận động nên Nghiêm Thanh Viên còn đang thở hổn hển, nghỉ hè trời nóng vận động một chút là ra mồ hôi, huống chi là chạy nhanh.
Nghiêm Thanh Viên chạy đến mức gương mặt đỏ bừng, ăn mặc không lịch sự lắm*, vành mắt có những giọt nước mắt vì sinh lí mà sắp trào ra nhìn như sắp khóc, vô cùng đáng thương ngẩng đầu lên, cố gắng điều chỉnh lại hô hấp đang thở hổn hển, lúc này mới tìm lại được giọng nói của mình.
*Nguyên văn là ăn mặc thô, thiệt sự không biết dùng từ gì luôn.
"Hai người...vì sao lại muốn mang người này đi, hắn đã làm chuyện xấu gì sao?!"
"Cậu là bạn của cậu ấy?" Cảnh sát nhìn thiếu niên đuổi theo đến đây.
Cố Hãn Hải không nghĩ tới có thể gặp lại Nghiêm Thanh Viên ở đây, thay cách nói khác thì là không nghĩ tới có thể gặp lại cậu theo cách này.
"Cháu là...Cháu là..." Nghiêm Thanh Viên cũng ngây ngẩn cả người, cậu vậy mà không tìm được địa vị của mình.
"Không quen." Đột nhiên, giọng nói lạnh nhạt của Cố Hãn Hải đánh vỡ không khí, lạnh như băng, không hề có chút thân thiện, hắn quay đầu muốn mở cửa xe ra.
"Đợi đã...tôi..."
"Xin lỗi, mời cậu đừng gây cản trở công vụ." Cảnh sát giật nhẹ bàn tay đang nắm góc áo của Nghiêm Thanh Viên.
"Cháu có thể biết hắn phạm tội gì không?" Trong đầu Nghiêm Thanh Viên đã hiện lên vô số tình huống 'học sinh bởi vì nghèo khổ nên đi ăn trộm bị cảnh sát bắt' 'tác động tiêu cực của gia đình phức tạp đã ảnh hưởng khiến thiếu gia như ánh mặt trời nhà nghèo sa ngã', bị sự bổ não của mình làm cho hoa mắt.
Cảnh sát vốn không muốn cùng cậu so đo, Cố Hãn Hải đã nói không quen biết, nhưng dáng vẻ của Nghiêm Thanh Viên giống như sắp khóc đến nơi, thật sự làm hai nhân viên cảnh sát cảm thấy không biết nên làm sao.
Nhìn ánh mắt mong muốn biết chân tướng của Nghiêm Thanh Viên, tròn xoe, cực kì chân thành tha thiết, cảnh sát nhìn đôi mắt kia, như bị ma xui quỷ khiến nói ra.
"Khoảng thời gian trước cậu ấy làm việc nghĩa nhưng hành vì làm quá mức khiến đối phương bị thương, bây giờ đối phương yêu cầu đền bù."
"Vì sao lại bắt hắn đền? Không phải hắn thấy việc nghĩa nên làm sao? Tên trộm kia sao lại muốn cắn ngược lại?" Nghiêm Thanh viên thực sự không thể hiểu nổi, giống như nghĩ tới gì đó, "Cháu cũng phải đi, Cháu là người trong cuộc, cảnh tượng lúc đó cháu tận mắt nhìn thấy."
"Đang làm cái gì vậy, muốn xem náo nhiệt à." Cố Hãn Hải người nãy giờ vẫn luôn trầm mặc đột nhiên lên tiếng nói, ngữ khí nghiêm khắc, đột nhiên nhận ra bản thân đang cứng đờ, ánh mắt hắn nhìn sang chỗ khác, không muốn nhìn Nghiêm Thanh Viên.
Cố Hãn Hải không phải không nghĩ tới sẽ gặp lại Nghiêm Thanh Viên, nhưng cho dù thế nào cũng không nghĩ sẽ gặp lại trong tình huống bản thân chật vật thế này.
Nghiêm Thanh Viên như muốn chết lặng, cậu bị người ta ghét bỏ ư? Lần đầu tiên đối thoại đã bị ghét bỏ? Không lẽ thiếu gia thật bị ôm nhầm có thể trời sinh bất hòa sao?!
Nghiêm Thanh Viên khó hiểu cảm thấy ấm ức, lại quật cường không chịu đi, bàn tay túm chặt có chết cũng không buông: "Không thể oan uổng người tốt."
Cảnh sát nghe Nghiêm Thanh Viên nhỏ giọng thì thầm, cảm thấy rất đáng yêu: "Lúc đó cậu thấy được?"
"Thấy."
"Thấy rõ không?"
Nghiêm Thanh Viên ngoan ngoãn gật đầu.
"Cậu năm nay thành niên chưa?"
"Chưa." Nghiêm Thanh Viên lắc đầu, "Cháu năm nay mười sáu tuổi."
"Vậy cậu đi gọi, phụ huynh của cậu mang cậu tới được không?"
Phụ huynh? Cậu đã mười sáu, đi cảnh sát còn phải kêu phụ huynh?
"Hai chú chờ cháu." Nghiêm Thanh Viên như nghĩ tới gì đó, đột nhiên buông tay nắm góc áo cảnh sát ra, "Hai chú chờ cháu một chút, cháu quay lại liền...Cháu quay lại liền, nhất định phải chờ cháu!"
Cảnh sát bất lực nhìn bóng dáng Nghiêm Thanh Viên chạy đi, cảnh sát chưa kịp trả lời thì cậu đã đi xa rồi.
"Đứa bé này sinh ra rất tốt, tính cách cũng rất tốt." Người cảnh sát không nhịn được nói.
"Có vẻ trong nhà rất có tiền, anh có thấy quần áo trên người đứa bé không, đều không phải hàng rẻ tiền, Cố Hãn Hải, cậu thật sự không quen biết à?" Người cảnh sát còn lại cũng nhịn không được tò mò nói.
"Ừm." Cố Hãn Hải trả lời, bản thân ngồi vào trong xe, "Không đi à?"
"Ơ...đợi chút đi, đứa bé kia một lát sẽ quay lại đây." Cảnh sát xuy xét một chút, nhìn thời gian, "Chờ năm phút đi, người không quay về thì chúng ta đi ngay."
Cố Hãn Hải không tỏ ý kiến, tùy ý tựa lưng vào ghế ngồi, cúi đầu nhìn ống tay áo của mình, hắn đã thay về quần áo hằng ngày, quần áo thường xuyên giặt sạch, thường xuyên tẩy, vải không tốt lại thường xuyên cọ xát và giặt giũ giờ lại càng thêm cũ kĩ, thậm chí có thể nhìn thấy ở cổ tay có dấu vết để lại do thường xuyên cọ trên mặt bàn.
Chỉ là...
Cố Hãn Hải nhìn Nghiêm Thanh Viên lại cảm thấy cậu đang mặc trên người bộ quần áo đáng yêu nhất trên thế giới.
Áo phông màu trắng đơn giản kiểu dáng rộng thùng thình, có hai con nai con hoạt hình đứng cạnh nhau với màu sắc khác nhau trên ngực, quần kaki đơn giản mới mẻ cùng đôi chân thon thả bị che khuất trong đôi tất trắng, không chỗ nào không thể hiện sự đáng yêu của mình.
Thiếu niên kia có vẻ gấp gáp chạy vội lại đây, sợi tóc mềm mại xõa tung, bởi vì đổ mồ hôi mà có vài sợi tóc dính vào thái dương, hai má đỏ ửng sáng lấp lánh, đôi tròng mắt giống như chỉ thấy một mình hắn, khoảnh khắc nhìn thấy cậu, Cố Hãn Hải thậm chí nín thở, sợ bản thân có động tác nào đó không đúng ảnh hưởng đến sự đáng yêu, yêu kiều của động vật nhỏ này.
Hắn không thích mồ hôi, mồ hôi tẩm ướt quần áo làm quần áo dính vào lưng, không thể không rửa sạch, làm quần áo nhanh cũ, thân thể cũng càng mệt mỏi, nhưng khoảnh khắc nhìn thấy sợi tóc dính ướt mồ hôi của Nghiêm Thanh Viên, Cố Hãn Hải bỗng nhiên cảm thấy ra mồ hôi cũng không có gì không tốt.
Nụ cười trong mắt Cố Hãn Hải dần tắt đi, hắn thường xuyên làm việc nên đôi tay thô ráp, cổ tay áo cũ kĩ, cùng với...lời cảnh sát nói về gia cảnh của thiếu niên, đều đọng ở lồng ngực, không thể không để ý.
Nghiêm Thanh Viên dù sao cũng đang nghỉ hè, không giống với anh cả và anh hai bắt đầu đi làm, sinh hoạt trong ngày hè đều là đi chơi, nhưng vì lo lắng cho an toàn của Nghiêm Thanh Viên, vệ sĩ gần như ở chế độ đợi mệnh lệnh.
Lúc nghe được cảnh sát nói muốn gọi phụ huynh, Nghiêm Thanh Viên bỗng nghĩ tới những người vệ sĩ hành tung bí ẩn* luôn đi theo cậu.
*Nguyên văn là 神龙见首不见尾 (thần long thấy đầu không thấy đuôi): là một câu thành ngữ, tùy ngữ cảnh mà ám chỉ những người giỏi giang có hành tung bí ẩn, hay những sự việc, con người mờ ám, bất định.
Cậu chưa gặp vệ sĩ của mình bao giờ, trong sách cũng không nói qua, Nghiêm Thanh Viên cho rằng có thể là bởi vì vệ sĩ ngay từ đầu không có cảm giác tồn tại, sau khi câu chuyện bắt đầu nhà họ Nghiêm không còn quan tâm đến cậu nữa, nên trực tiếp rút vệ sĩ đi.
Nhưng mà bây giờ có thể lợi dụng.
Diêm Đàm lúc này đang ngồi trên ghế nghỉ ngơi ở ven đường chơi điện thoại, cực kì tự nhiên hòa nhập vào dòng người.
Nhưng mà khóe mắt của anh ấy vẫn luôn chú ý vào đối tượng Nghiêm gia bảo vệ Nghiêm Thanh Viên tiểu thiếu gia, vội vã thay tiểu thiếu gia thanh toán tiền bánh kem, đuổi theo tới nơi thì thấy cậu bắt lấy quần áo người ta không cho đi.
Tuy rằng Diêm Đàm không biết tiểu thiếu gia đang làm gì, nhưng tiểu thiếu gia làm việc kỳ lạ cũng phải ngày một ngày hai, việc hắn phải làm chỉ là bảo vệ tiểu thiếu gia mà thôi.
Lúc nhìn thấy Nghiêm Thanh Viên nôn nóng chạy tới, Diêm Đàm đem đầu thuốc là bóp tắt, đứng dậy muốn tiếp tục đi theo, thong thả đi về phía trước muốn chờ Nghiêm Thanh Viên vượt qua anh ấy, vừa mới xoay người lại nghe từ phía sau truyền đến giọng nói của tiểu thiếu gia.
"Anh là vệ sĩ của tôi phải không?"
Diêm Đàm choáng váng, xoay người nói: " Tiểu thiếu gia, có việc...gì...sao?"
Nhưng mà Nghiêm Thanh Viên bắt lấy không phải anh ấy, mà là một người đàn ôngăn mặc mộc mạc thân hình béo dáng người cường tráng, người đàn ông kia rất cao, Nghiêm Thanh Viên phải ngước nhìn.
"Hửm?" Người đàn ông hơi béo sắc mặt lạnh lùng, điếu thuốc trong miệng rơi xuống đất bị giẫm nát, "Mày nói cái gì?"
"Xin lỗi, là chúng tôi nhận sai người, ngại quá." Diêm Đàm ba bước thành hai xuất hiện trước mặt Nghiêm Thanh Viên, duỗi tay túm cánh tay kéo Nghiêm Thanh Viên, như cố ý lại như vô tình chắn phía sau, "Thật sự xin lỗi."
"Này, bọn mày tự tìm đến đây rồi không nói gì đã muốn đi?" Người đàn ông hơi béo hiển nhiên tâm trạng rất kém.
Diêm Đàm đương nhiên biết người đàn ông hơi béo này tâm trạng đang không tốt, lúc hắn quan sát tiểu thiếu gia theo bản năng sẽ điều tra xung quanh, người đàn ông hơi béo này vừa mới cùng bạn gái chia tay, lúc đó rống to với đầu dây bên kia làm người đi đường đều chú ý nhìn sang.
Bây giờ Nghiêm Thanh Viên đụng vào họng súng, khác nào cho người ta nơi để xả.
"Xin lỗi, thật sự xin lỗi." Diêm Đàm tiến lên hai bước, nhẹ giọng nói, "Cách nơi này 50 mét vừa hay có một chiếc xe cảnh sát, ngài cũng không hy vọng dính chuyện phiền phức vào lúc này phải không?"
Diêm Đàm vừa nói vừa vỗ ngực người đàn ông hơi béo, người đàn ông hơi béo cúi đầu, nhìn quần áo của cậu từ trên xuống dưới đều bốc lên mùi tiền, hừ lạnh một tiếng không so đo nữa.
Nhìn thấy người đàn ông rời đi, Diêm Đàm thở dài, ghi chú vào hóa đơn hoàn trả, xong rồi mới quay đầu: "Xin chào, tiểu thiếu gia, tôi tên là Diêm Đàm."
Diêm Đàm nói thầm, trong lòng xác nhận Nghiêm Thanh Viên biết sự tồn tại của anh ấy nhưng lại không biết dáng vẻ như thế nào, không chừng nhìn thấy người đàn ông hơi béo có dáng người cường tráng tựa như làm bảo vệ gây ấn tượng, cho nên trực tiếp đi lên trò chuyện.
Nghiêm Thanh Viên cũng không nhìn kĩ Diêm Đàm, lúc này biết nhận sai người nên hơi ngượng, hai má đỏ hồng, xấu hổ vuốt góc áo, cười xấu hổ.
"Anh không giống trong tưởng tượng của em." Đây là lần đầu tiên Nghiêm Thanh Viên nhìn người vệ sĩ vẫn luôn đi theo mình.
"Chỗ nào không giống?" Diêm Đàm như ma xui quỷ khiến nói, nói xong liền cảm thấy không đúng, đối đãi với người chủ anh ấy phải nên cung kính mới đúng, nhưng tiểu thiếu gia đáng yêu đến mức quá đáng làm người ta quên giới hạn.
"Em hình dung không ra." Trong ý thức của Nghiêm Thanh Viên, cậu cho rằng vệ sĩ đều có cùng khuôn mẫu đó là cao lớn thô kệch sắc mặt hung dữ, hoặc là giống trong TV mang theo kính râm màu đen và tây trang, là người đàn ông cứng như sắt thép, nhưng khi đối diện hiện thực đã đánh vỡ nhận thức của Nghiêm Thanh Viên về vệ sĩ.
Cái nhìn đầu tiên là thật bình thường, nhưng khi nhìn kĩ lại soi không ra được tật xấu nào, giống như không có ưu điểm cũng không có khuyết điểm.
"Phải không?" Diêm Đàm mỉm cười, "Tiểu thiếu gia có chuyện gì sao?"
"A, đúng rồi." Nghiêm Thanh Viên đột nhiên nhớ tới mục đích đến đây của mình, lôi kéo Diêm Đàm đi về phía xe cảnh sát, "Anh có thể tạm thời làm phụ huynh của em không!"
Diêm Đàm nghe một lúc liền hiểu ý đồ của cậu, cùng cảnh sát giao tiếp một chút cũng không có vấn đề gì quá lớn, trước khi lên xe Diêm Đàm nhịn không được nhìn nhiều mấy lần Nghiên Thanh Viên.
Tiểu thiếu gia có tấm lòng chính nghĩa như vậy sao? Dựa theo những báo cáo trước đây thì tới bây giờ cũng không xuất hiện loại chuyện này, hơn nữa Cố Hãn Hải và tiểu thiếu gia hôm nay cũng là lần thứ hai gặp nhau, làm sao có thể khiến tiểu thiếu gia để bụng vậy?
Lúc ấy tên trộm túi bị đánh nằm trên đất, thật ra Diêm Đàm cũng trùng hợp ở đây, làm một vệ sĩ có kinh nghiệm anh ấy liếc một cái là có thể thấy Cố Hãn Hải có nghiên cứu rõ ràng trước khi đánh.
Nhưng đối phương thân phận bình thường hơn nữa còn nghèo, chiêu thức ấy học được ở đâu, hoặc là tự mình nghiên cứu ra, cho dù là cái nào cũng không thể thả lỏng tâm trạng.
Lúc Cố Hãn Hải nghe được Nghiêm Thanh Viên đưa người tới, cũng ngồi trên xe lặng lẽ siết tay.
Hắn cho rằng hết năm phút, bọn họ sẽ rời đi ngay, đi ngang qua thiếu niên này.
Nhưng lúc thiếu niên quay lại, hắn như thể không có gì hồi hộp về sự trở lại của cậu.
Đối với một người chỉ mới thấy qua một lần có thể để ý đến vậy, là xuất phát từ tinh thần trọng nghĩa, thương hại hắn ư?
Nếu chỉ là xuất phát từ tinh thần trọng nghĩa, vậy thiếu niên này chẳng phải sẽ dễ dàng bị những người lòng dạ khó lường lừa gạt?
Mặc dù trong đầu suy nghĩ miên man, nhưng Cố Hãn Hải cũng biết, hắn đang dùng sự bình tĩnh để xoa dịu sự căng thẳng của mình, bởi vì Nghiêm Thanh Viên quay trở về khiến trái tim không tự giác đập nhanh hơn.
Nghiêm Thanh Viên chớp chớp đôi mắt.
Cậu và Cố Hãn Hải ngồi cạnh nhau.
Cố Hãn Hải ngồi ở giữa, một cảnh sát ngồi bên cạnh, người còn lại ngồi lái xe.
Theo lý mà nói ghế phụ hẳn là nên cho cậu ngồi, nhưng Nghiêm Thanh Viên không biết đầu óc bị làm sao lại mở cửa ngồi kế bên Cố Hãn Hải, Diêm Đàm tự giác ngồi vào ghế phụ.
Nghiêm Thanh Viên khẩn trương đến mức thân thể cứng đờ.
Nhưng trên thực tế, thân thể của Cố Hãn Hải cũng căng chặt một cách bất thường.
Nghiêm Thanh Viên không ngờ tới lại có cơ hội tiếp xúc gần gũi với Cố Hãn Hải, cái này nếu ở trong sách so với bất cứ ai cũng có thể trở thành truyền thuyết.
Cố Hãn Hải quả thật rất nỗ lực, phấn đấu, phản công trở thành một người đàn ông, bất cứ ai đứng bên cạnh hắn cũng bị lu mờ, tất cả mọi người đều hâm mộ hắn, yêu hắn, ngưỡng mộ hắn, giúp đỡ hắn.
Trong sách có bao nhiêu lời hay ý đẹp đều dồn hết lên người hắn, lúc này Nghiêm Thanh Viên ở gần quan sát hắn, bỗng nhiên nhận ra hắn bây giờ cũng chỉ là một thiếu niên.
Nghiêm Thanh Viên đã nhìn thấy Cố Hãn Hải như thế nào lúc đánh tên trộm, nhưng mà hiện tại nhìn lại, hắn so với con trai gầy yếu hơn một chút, áo chỗ bả vai số đo vừa người, nhưng lại to rộng với cơ thể.
Tóc của hắn hơi vàng, giống như bị suy dinh dưỡng.
Lúc vô tình dựa vào hắn, cảm thấy cơ thể của Cố Hãn Hải hơi cứng, không nhiều thịt mà chỉ toàn là xương.
Cố Hãn Hải hằng ngày có ăn cơm đàng hoàng không? Cuộc sống của hắn có phải còn khó khăn hơn cả trong sách không?
Càng tưởng tượng Nghiêm Thanh Viên càng cảm thấy mệt mỏi, cả người toát ra khí thế trầm thấp.
Cùng lúc đó, Cố Hãn Hải cũng suy nghĩ miên man.
Cố Hãn Hải có thói quen làm như không thấy đối với những đồ vật mình yêu thích, nhưng mà không ngờ rằng đời này có thể gặp qua đáng yêu nhất đang ngoan ngoãn ngồi bên cạnh hắn.
Có thể ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng trên người Nghiêm Thanh Viên, Cố Hãn Hải không biết là mùi gì, chỉ cảm thấy tinh xảo lại dễ ngửi, trên làn da trắng nõn không nhìn thấy tỳ vết, vóc dáng thấp hơn hắn, lúc ngồi xuống càng nho nhỏ hơn, không chiếm bao nhiêu chỗ.
Lông mi của cậu rất dài, cong cong lên như cái móc nhỏ.
Ngón tay da trắng, đầu ngón tay hồng nhạt, lúc này hình như đang cảm thấy bất an, hơi vo vê góc áo phông.
Dựa vào cánh tay của hắn, chống cơ thể căng cứng của hắn, mang lại cảm giác mềm mại mà hắn chưa bao giờ cảm nhận được.
Cố Hãn Hải không biết có phải do ảnh hưởng trong lòng hay không, chỉ cảm thấy người bên cạnh không có chỗ nào không tinh xảo, không chỗ nào không hấp dẫn hắn, rõ ràng cảnh cáo bản thân nên dời ánh mắt đi, nhưng muốn dời anh mắt đi lại cảm thấy rất khó khăn.
Không khí mơ hồ như đặc quánh lại, Cố Hãn Hải cảm thấy hô hấp không được, giật khóe miệng, lại không nói ra được câu nào.
Đột nhiên, Cố Hãn Hải cảm nhận được một ánh mắt sắc bén, cảm giác nguy hiểm đến từ bản năng làm hắn ngay lập tức nâng đôi mắt tìm kiếm ánh mắt ác ý.
Sự chú ý của hắn phát hiện nó đến từ gương chiếu hậu, ánh mắt lạnh băng chất chứa cảnh cáo rất rõ ràng, hơn nữa ánh mắt đối phương còn trào phúng, cười nhạo hắn vô dụng còn dám si tâm vọng tưởng.
Cố Hãn Hải nhắm mắt lại, khóe miệng gợi lên một tia cười lạnh.
Hắn biết.
Sao hắn có thể không biết.
Thân phận của hắn cùng với tiểu thiếu gia tinh xảo đáng yêu được nuông chiều như một trời một vực.
Nghiêm Thanh Viên từ cửa sổ nhìn thấy ảnh ngược của Cố Hãn Hải, hắn đang nhắm mắt, tâm trạng lo lắng của cậu nhẹ nhõm một cách bất ngờ, cậu có thể mạnh dạn nhìn Cố Hãn Hải.
Sao hắn lại nhắm mắt? Có phải rất mệt không?
Quần áo của hắn thật sạch sẽ, không có mùi, nhưng khắp nơi đều có thể nhìn thấy dấu vết bị mài mòn.
Cuối cùng ánh mắt của Nghiêm Thanh Viên dừng lại trên má hắn.
Đây là dáng vẻ sau này được trời cao sủng ái yêu thương sao? Quả nhiên không giống cậu, ánh mắt lông mày rất đẹp, lúc hắn mở mắt nhìn, sẽ làm người khác sinh ra ảo giác đã bị hắn nhìn thấu linh hồn, đúng là dáng vẻ cho dù là nam hay nữ đều hâm mộ.
Hơn nữa...vóc dáng cũng rất cao.
Nghiêm Thanh Viên lúc nhỏ cũng không cao, khi còn nhỏ có thể nói người trong nhà rất cao, anh cả anh hai cũng rất cao, bản thân không cao là do chưa phát dục, nhưng bây giờ nhìn Cố Hãn Hải cao như vậy, Nghiêm Thanh Viên chỉ cảm thấy nghẹn trong lòng.
Cũng không có gì lạ khi cậu và người trong nhà không giống nhau về mọi mặt, đây mới là phiên bản chính nè.
Hắn hình như không chênh lệch quá nhiều tuổi với cậu, trong sách hình như có nói cậu và hắn cùng một ngày sinh nhật, cậu nghỉ hè có thể đi khắp nơi chơi đùa, nhưng Cố Hãn Hải lại phải làm việc kiếm tiền đóng tiền học và tiền sinh hoạt, hắn bây giờ hẳn là cảm thấy rất mệt.
Đúng là cách biệt một trời một vực.
Quả nhiên mọi người đều sẽ càng thêm đau lòng đứa nhỏ đáng thương.
Viên kim cương bởi vì cậu mà bị phủ bụi trần, sau này sẽ được người ta tẩy rửa và nở rộ sáng rực.
Nghiêm Thanh Viên nhìn chăm chú Cố Hãn Hải, trong đầu suy nghĩ lung tung rối loạn, lại không chú ý tới Cố Hãn Hải đang bị cậu nhìn chằm chằm, bên tai hơi hồng, lông mi bất an run rẩy, giống như muốn mở, nhưng lại vì áp lực má không dám mở.