Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ

Chương 101: Vậy Mà Anh Lại Không Chán





Về tới nhà, chuyện đầu tiên Lam Ngọc Anh làm là chui vào nhà bếp.


Vẫn nhanh chóng như cũ, cô bưng tô mì sợi nóng hổi ra, còn cố ý cho nhiều trứng chần nước sôi.


Hoàng Trường Minh cởi áo khoác âu phục, tiện tay để áo ở bên cạnh, cầm lấy đũa bắt đầu ăn.
Mặc dù ăn như hổ đói nhưng dáng ăn lại vô cùng ưu nhã, từ những chi tiết rất nhỏ đều có thể nhìn ra hoàn cảnh sống cực tốt.


Lúc Lam Ngọc Anh nhìn thấy anh buông đũa xuống, nước canh trong tô cũng đã hết sạch.


Người giống như anh, chắc là mỗi ngày đều có sơn hào hải vị ăn không hết, có lẽ chỉ cần muốn ăn thì không có gì không thể ăn.
Thậm chí còn có thể mời đầu bếp riêng, tóm lại sẽ không đơn giản như tô mì này, chỉ có nước dùng, trứng chần nước sôi và hành thái.


Lam Ngọc Anh không nhớ mình đã nấu cho anh ăn mấy lần, nhưng mỗi lần anh đều ăn sạch.


Vậy mà anh lại không chán.


Dọn dẹp xong tắt đèn lên lầu, phát hiện Hoàng Trường Minh còn chưa đi tắm rửa, đứng bên cửa sổ hút thuốc.


Chiếc lưng to lớn như núi, một tay đút túi, một tay buông thống kẹp điều thuốc lá, đầu điều thuốc đó thắm, khói thuốc như sương mù lượn lờ.
Lúc anh nghe được tiếng bước chân thì quay đầu lại, anh nhả ra làn khỏi, làn khói làm anh nhắm mắt lại.


Động tác và thần thái đều tản ra sức hấp dẫn của đàn ông, Lam Ngọc Anh không được tự nhiên mà quay qua nhìn.
"Dọn dẹp xong rồi?" Hoàng Trường Minh hỏi.
"Ừm..." Lam Ngọc Anh gật đầu.



Sau đó, chỉ thấy anh đi tới, giống như đang chờ cô, "Cùng nhau đi tắm đi.” "Không muốn..." Lam Ngọc Anh trốn vài bước qua bên cạnh, nói quanh co, "Anh tắm xong tôi sẽ tắm..."

Lời mời này quá thẳng thắn rõ ràng rồi!

Từng có kinh nghiệm trong phòng tắm, chắc chắn không thể chỉ tắm rửa đơn thuần, mà quá trình đó cô thật sự khó mà mở miệng được, cô bảo thủ cho nên đối với chuyện này càng hi vọng có thể lên giường làm...


Dường như sợ anh đuổi theo, cô nhanh chóng đi vòng qua giường lớn, không cho anh cơ hội.


Hoàng Trường Minh nhíu nhíu mày, trái lại hiếm khi không quát khẽ.
Đáy mắt anh lóe lên tia sáng, không làm khó cô mà dập tắt thuốc lá, một mình đi vào phòng tắm.


Nghe được tiếng nước ào ào vang lên bên trong, Lam Ngọc Anh nhẹ nhàng thở ra.


Ổn định lại tinh thần, bên tai lại vang lên hai chữ kia của anh.


Sau đó

Lúc cô đang khẽ cắn môi, ngón tay và ngón chân của cô đều có quắp lại, dù cho như thế cũng không thể ngăn nổi sự khác thường đang lan rộng trong lòng.


Giọng nói trầm tĩnh của người đàn ông vang lên tại càng thêm chân thật, cách cửa phòng tắm vang ra ngoài, "Tôi quên cầm theo quần lót để thay rồi, cô lấy giúp tôi đi." "...
Ở đâu thế?" Tim Lam Ngọc Anh giật thót một cái.
"Trong ngăn kéo dưới tủ quần "Ừa."

Lam Ngọc Anh đành chịu, đành phải đi qua đó.


Kéo ngăn kéo ra, quả nhiên bên trong để rất nhiều quần lót, đa số áo." đều là màu tối.


Cô không khống chế được mà đỏ mặt, cũng không dám nhìn nhiều, tiện tay lấy một cái ra.


Cô đứng dậy nhìn về cửa phòng tắm đang khép kín, Lam Ngọc Anh nuốt nước bọt, cố gắng đi qua, đến cửa, cô gõ gõ, phát hiện giọng nói của mình trở nên cà lăm, "Tôi..
Lấy rồi này..." "Đưa cho tôi!"

Cửa phòng tắm kéo ra khe hở, một cánh tay rắn chắc đưa ra.


Bên trong sương mù lượn lờ, bởi vì dính nước nên cơ bắp như hiện rõ ra.


Lam Ngọc Anh đưa đồ lót qua, vừa định rút tay lại, bỗng nhiên tay bị nắm lấy, lập tức cả người bị kéo vào trong, "Ôi, anh đừng..."

Chỉ phát ra được mấy chữ, âm thanh còn lại bị tiếng nước ào ào che lấp, hay là bị Hoàng Trường Minh nuốt hết vào miệng.


Sáng ngày hôm sau, xương sống thắt lưng và chân của Lam Ngọc Anh run run.


Chủ yếu là kiểu gì trong đầu cũng sẽ phát lại tình cảnh ngày hôm qua, cuối cùng cô không cần tắm rửa nữa, hoàn toàn bị anh ôm ra ngoài.



Ra khỏi cửa, đã có một chiếc Bentley màu đen ngừng lại chờ từ sóm.


Theo thường lệ, anh sẽ đưa Lam Ngọc Anh đến công ty trước, có thể vì là thứ sáu nên không bị kẹt xe.


Lam Ngọc Anh lén nhìn qua Hoàng Trường Minh ở bên cạnh, so sánh với cô mỗi lần đều mệt mỏi như thế, mà lại nhìn thấy anh tinh thần sảng khoái, mà rõ ràng đều là anh dốc sức...


Cô phiền muộn nhíu mày, rốt cuộc buông thả dục vọng làm tổn hại sức khỏe có đúng hay không chú!

Lam Ngọc Anh thu lại tầm mắt thì lại nhìn cổ áo sơ mi màu trắng của anh vài giây.


Là món đồ cô mua đó, mà nếu cô nhớ không lầm, anh đã mặc liên tục ba ngày rồi...


Trước mặt, Phan Duy đã báo cáo xong lịch trình ban ngày với Hoàng Trường Minh, dường như là thấy được suy nghĩ của cô, mở miệng cười, nói: "Cô Lam, thương hiệu áo sơ mi trắng cô mua đã bị Hoàng thị thu mua rồi, sau này cũng chỉ có mình tổng giám đốc Hoàng mặc thôi!" "Ồ." Lam Ngọc Anh nuốt nước bot.


Nhìn Hoàng Trường Minh bên cạnh mình lần nữa, anh yên lặng, không nghĩ tới điều đó lại là thật...


Thất lúc Phan Duy nói xong thì lại rủ khóe miệng, nên mới hỏi, "Trợ lý Phan, miệng anh bị sao thế?" "Bên trong miệng nổi bóng nước, lúc nói chuyện răng quẹt qua!" Phan Duy ngượng ngùng cười cười.
"Trợ lý Phan, tôi phát hiện anh có hai chiếc răng nanh đó!" Lam Ngọc Anh nhảy nháy mắt, giống như là mới phát hiện, thuận miệng nói tiếp, "Cười lên trông thật đáng yêu...
"Thật sao?" Hoàng Trường Minh liếc nhìn qua.
Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại Truyện88.net

Phan Duy bị dọa đến không dám mở miệng.


Đến khi mở cửa xe, anh ta còn cố gắng ngậm miệng, sợ bị yêu cầu nhổ răng...


Quả thật là hồng nhan họa thủy mà!

Sáng sớm thứ bảy, có tiếng đập cửa vang lên.


Chính xác mà nói, chắc là tiếng phá cửa, Lam Ngọc Anh đang ngủ mơ màng thì bị đánh thức.



Đường như nghe được tiếng bạn thân Trương Tiểu Du đi mở cửa, nhưng mà lại có chút sòm, sau đó Trương Tiểu Du lại la lét.
"Này này –– Đây là mấy người tự tiện xông vào nhà dân!"

Lam Ngọc Anh vội vàng vén chăn lên, dụi mắt đi ra ngoài, "Cá nhỏ, sao thế

Trước cửa có mấy người xong vào, sau khi thấy rõ, thì cơn buồn ngủ lập tức biến mất không thấy nữa.
"Lam Ngọc Anh!".


||||| Truyện đề cử: Con Rể Chiến Thần |||||

Kẻ xông pha dẫn đầu chính là Lại Diệp, giống như là muốn ăn tươi nuốt sống cô.


Theo đằng sau chính là Lam Ngọc Thiên đang vô cùng uất ức và Lam Khải Dương vô cùng tức giận, giống như là đến nhà để hỏi tội.


Lam Ngọc Anh nhíu mày, quả nhiên là thế.
Cô luôn cảm thấy Lam Ngọc Thiên không tốt lành gì, nhưng lại không nghĩ tới Lam Khải Dương lại hạ mình chạy tới khu nhà cũ nát này, có thể thấy được nhất định là Lam Ngọc Thiên đã thêm mắm thêm muối rất nhiều.
"Làm cái gì đó, lấy nhiều người ăn hiếp ít người à!" Trương Tiểu Du chạy đến bên cạnh Lam Ngọc Anh.
"Chuyện của nhà chúng tôi, cô gái nhỏ đứng qua một bên đi!" Lại Diệp đưa tay đẩy Trương Tiểu Du ra, giọng nói sắc bén.


Trương Tiểu Du không có đề phòng, dép lê loạng choạng muốn ngã, Lam Ngọc Anh vội vươn tay đỡ lấy, nhếch khóe miệng lên: "Mấy người muốn làm cái gì?" "Cô còn không biết xấu hổ!" Lại

Diệp kẻ mắt, khi trừng mắt lên đôi mắt càng có vẻ sắc bén, "Lam Ngọc Anh, nhìn mày bình thường có vẻ trung thực, không nghĩ tới cả người lại mang theo ý nghĩ xấu, thậm chí ngay cả em gái của mình mà còn có thể ác như vậy!" "Mối thù mối hận này lớn cỡ nào, lần trước chỉ cãi nhau một chút mà đã gọi điện thoại báo cảnh sát, để đưa Ngọc Thiên vào trong cục cảnh sát, bây giờ còn bỏ thuốc Ngọc Thiên!" "Ô ô..." Lam Ngọc Thiên rất phối hợp lau nước mắt.



.