Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ

Chương 1075



Chương 1075

Hoàng Kiến Phong rất lạnh lùng hừ một tiếng, sau đó lại nói: “Còn có thân thế của Đậu Đậu, cũng nên nói cho nó biết ngay lập tức!”

Những lời này là nói cho Lam Ngọc Anh, cô nhìn bánh bao nhỏ được Hoàng Trường Minh dùng một cánh tay ôm vào trong lòng, đang nghiêng đầu nhìn bọn họ, một đôi mắt nho đen ngây thơ như thế, hoàn toàn ngây thơ với những chuyện bọn họ nói đến.

“…Vâng!” Cô khẽ gật đầu.

Hoàng Kiến Phong đã nói xong những gì muốn nói, lập tức trực tiếp khoát tay, quay người tiêu sái tiến vào biệt thự.

Gần như cùng với lúc bóng người Hoàng Kiến Phong biến mất, Hoàng Trường Minh đột nhiên đưa tay đưa cô ôm vào trong lòng, ánh mắt sáng rực: Ngọc Anh, lần này em không trốn thoát đâu, nhất định phải trở thành mợ Hoàng rồi”

“Ừm!” Lam Ngọc Anh cong môi.

“Ngày mai chúng ta lập tức đi đăng ký!”

“Được.”

“Đi ngay sáng sớm!

“Được.”

Đêm này, ngôi sao trên trời có vẻ như cũng trở nên ấm áp.

‘Vê tới biệt thự, Lam Ngọc Anh nhìn bóng người nhỏ bé vừa vào cửa, thả xuống đất, đã xỏ đôi dép lê trẻ con chạy lên trên tầng, nghĩ đến những lời Hoàng Kiến Phong nói lúc bọn họ rời khỏi nhà cũ, cô cắn môi trầm ngâm hai giây, cũng đuổi theo cậu bé vào phòng trẻ con.

“Thời gian đã rất khuya, bánh bao nhỏ đã ngáp một cái ở trên đường trở về.

Lúc này lên tầng tắm rửa, dỗ một lát là đi ngủ, không cần thím Lý giúp đỡ, Lam Ngọc Anh đã tự tay tắm cho bánh bao nhỏ, bây giờ cái thai của cô còn chưa lớn lắm, làm một vài động tác cũng không thấy khó chịu.

Đến khi lấy khăn tầm lau khô cho bánh bao nhỏ đang ướt sũng, đưa tay muốn ôm cậu bé lên trên giường, bánh bao nhỏ lại lui về sau một bước, sợ hãi sẽ đụng phải bụng của cô, mềm mại nói: “Tự bé cưng làm được…”

Sau đó, lập tức kéo lấy cái khăn tâm thật dài, đi dép lê chạy ra khỏi phòng tắm.

Lam Ngọc Anh đi theo phía sau, mặt mày cong cong, Hai mẹ con ngồi ở trên giường, sấy khô tóc cho bánh bao nhỏ xong, cô không lập tức rút dây điện ra, mà sở đỉnh đầu mềm mại, lên tiếng: “Bảo bối, cô có chuyện rất quan trọng muốn nói cho cháu!”

Bánh bao nhỏ nghe vậy, mí mắt vốn đang díp lại lập tức chống lên, khuôn mặt nhỏ chững chạc đàng hoàng ngồi nghe.

Đối mặt với đôi mắt to trong suốt của cậu bé, Lam Ngọc Anh chậm rãi nói tiếp: “Về sau, cháu không thế gọi cô là Ngọc Anh tiếp nữa!”

“Vì sao ạ?” Bánh bao nhỏ ngây ra, sau đó lập tức gấp gáp, hai cái tay nhỏ trắng nõn túm lấy góc áo của cô: “Bé cưng đã làm gì sai sao? Ngọc Anh, vì sao cô không cho bé cưng gọi cô là Ngọc Anh nữa?”

Lam Ngọc Anh vội vàng dùng tay vỗ đầu cậu bé, trấn an tâm trạng của cậu nhóc, dừng một chút, có chút thấp thỏm mở miệng: “Bởi vì… về sau cháu phải đổi cách xưng hô, gọi cô là mẹ!”

“Bé cưng biết, là bởi vì Ngọc Anh sẽ gả cho bố Trường Minh đúng không?”

Bánh bao nhỏ nghiêng đầu, cực kì thông minh nói.

Từ lúc rời khỏi nhà cũ, cậu bé nhìn thấy ông nội đưa cho bố Trường Minh một cuốn sổ đỏ thâm, mặc dù cậu bé không biết đó là cái gì, nhưng có thể nghe được ông nội muốn để bố Trường Minh và Ngọc Anh đi đăng ký kết hôn, cậu bé đã từng nhìn thấy trong phim truyền hình, biết đăng ký kết hôn chính là kết hôn.

“Không chỉ bởi vì chuyện này…” Lam Ngọc Anh lắc đầu, không nháy mắt nhìn cậu bé chảm chấm, gần như là nín hơi để nói: “Cục cưng, không phải là con không có mẹ, mẹ của con là cô, trước kia con cũng giống với em gái ở trong bụng, là do mẹ sinh!”