Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ

Chương 1097



Chương 1097

Câu “có anh ở đây rồi”, dường như cho dù trời có sập xuống, cô cũng không cảm thấy sợ hãi Lam Ngọc Anh khẽ ừm một tiếng, hơi thở tràn đầy mùi hương độc nhất vô.

nhị của anh, bị anh ôm chặt khiến cô cảm thấy thoải mái như đang dựa vào ngọn núi cao lớn Hoàng Trường Minh nửa đêm lén lút đến trèo cửa số, hiển nhiên sẽ không rời đi, anh không muốn ngủ một mình trên giường lớn cô đơn, cho dù chỉ một đêm cũng không chịu được, cúi người ôm cô vào lòng, nhanh chân đi đến bên giường.

Thay quần áo xong, cả hai nằm xuống mỗi người một bên, bánh bao nhỏ trong giấc ngủ mơ màng mở mắt ra khẽ gọi: “Mẹ ơi”

Lúc trở mình, cậu bé đụng phải cánh tay cường tráng của Hoàng Trường Minh thì mơ hồ gọi lên một tiếng: “Bố”

Cho đến rạng sáng ngày hôm sau, trong lúc mọi người vẫn còn chưa tỉnh giấc, Hoàng Trường Minh nhanh chóng trèo xuống từ cửa sổ, không ai ở trong nhà họ Lê phát hiện ra sự bất thường nào.

Ngay cả bánh bao nhỏ, người năm giữa bọn họ cả đêm qua cũng nhìn quanh và gấi đầu nói nhỏ với cô: “Mẹ ơi, hình như con đêm qua đã mơ thấy bố!”

“Ừm” Lam Ngọc Anh trả lời qua loa.

Rửa mặt xong chưa bao lâu thì có người gõ cửa phòng, Trịnh Phương Vũ bước vào với giọng nói tràn đầy năng lượng: “Ngọc Anh, chị tỉnh rồi sao? Thợ trang điểm và làm tóc đã đến rồi!”

Ông cụ Sang ra lệnh một tiếng, mọi người đều đối sang quần áo màu đỏ, nhìn qua cảm thấy rõ không khí vui vẻ.

Chuyên viên trang điểm và làm tóc đến từ sáng sớm đã vây quanh Lam Ngọc Anh, tuy bận rộn nhưng tất cả đều đâu vào đấy. Mọi thứ đã chuẩn bị sẵn sàng, Lam Ngọc Anh thay xong váy cưới, đúng lúc này, một người bạn từ phương xa vội vàng trở về để chứng kiến giây phút trọng đại này của cô.

“Cá nhỏ!”

Làn váy cưới của Lam Ngọc Anh quá lớn, di chuyến khó khăn nên cô đành ngồi ở trên giường, nhưng hai tay đã được cô để ra ngoài để tiện cử động.

Trương Tiểu Du mặc một bộ âu phục màu trằng rộng rãi. Tóc cô ấy dài hơn trước kia rất nhiều, buộc lên ở phía sau. Nhìn cô ấy đen hơn lúc gọi facetime, nhưng lại rất khỏe mạnh, cô ấy nhếch môi cười “Ngọc Anh, chúc mừng cậu nhé!”

“Cám ơn cậu!” Lam Ngọc Anh rất cao hứng: “Suýt chút nữa tớ còn tưởng rằng cậu sẽ không trở lại đấy!”

“Sao có thể như vậy chứ!” Trương Tiểu Du cười lớn hơn, nửa đùa nửa thật nói: “Những chuyện quan trọng như thế này, cho dù chỉ có thể dựa vào đôi chân, tớ cũng sẽ đi bộ về! Hôm qua chuyến bay ban ngày đã bị hủy, không còn cách nào, tớ chỉ có thể bay chuyến đêm, may mắn không đến muộn lễ cưới của cậu”

Đôi bạn thân bao năm tình cảm sâu nặng, nằm chặt tay nhau.

Trương Tiểu Du vừa vào cửa, Lam Ngọc Anh đã chú ý tới Trần Phong Sinh bộ dạng có chút mệt mỏi đi theo sau cô ấy: “Bác sĩ Sinh!”

Thấy bọn họ xuất hiện cùng nhau, cô vừa cảm thấy bất ngờ lại cũng không quá ngoài ý muốn cho lắm, lúc cô và Hoàng Trường Minh thông báo cho hai người bọn họ đến tham gia hôn lễ, hai người bọn họ đều ở Nam Phi, cùng nhau đi đến đây cũng là việc hợp lý.

Lam Ngọc Anh không khỏi nhìn người bạn thân bên cạnh, Trương Tiểu Du đang cúi đâu nghịch những viên kim cương trên váy cưới.

Cũng giống như Trương Tiếu Du, Trần Phong Sinh có vẻ rám nắng đi nhiều, nhưng thay đổi lớn nhất chính là, anh ta đã trở nên trầm mặc hơn nhiều, trước.

kia, những lúc không ở bệnh viện, trong âm thầm đôi mắt đào hoa kia vẫn mang theo vẻ bất cần đời, nhưng hôm nay từ đầu đến cuối vẫn hờ hững không có “Cô Ngọc Anh, chúc mừng cô nhé” Trần Phong Sinh cười với cô, tầm mắt như vô tình lướt qua Trương Tiếu Du, sau đó liếc nhìn đồng hồ đeo tay nói: “Hai người ở đây chuẩn bị đi nhé, tôi đi tìm Trường Minh!”

Lam Ngọc Anh gật đầu, đợi bóng dáng cao lớn của Trần Phong Sinh biến mất ở cửa phòng, cô không khỏi hỏi: “Cá nhỏ, cậu và bác sĩ Sinh…?”