Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ

Chương 1111



Chương 1111

Cửa phòng bệnh đột nhiên đẩy ra.

Không thấy ai đi vào, nhìn xuống liền thấy một bóng người nhỏ nhỏ đi vào, trực tiếp chạy về phía Lam Ngọc Anh đang đứng ở cửa, giọng nói mềm mại đáng yêu hơi nhát gan: “Mẹ ơi…”

Lam Ngọc Anh cúi người, ôm đứa bé.

Cơ thể nhỏ bé thật ấm áp, khiến cơ thế vốn đã lạnh từ khi tỉnh dậy của cô tăng thêm chút nhí Nhìn bộ quần áo bệnh viện cô đang mặc, bánh bao nhỏ ngẩng mặt lên, lo lắng h‹ “Không có, mẹ rất tốt” Lam Ngọc Anh lắc đầu, nhìn bàn tay nhỏ bé của nhóc đặt lên bụng mình, cô lại nói tiếp: “Em gái nhỏ cũng rất tốt!”

Mẹ ơi, mẹ bị bệnh à?”

“Mẹ, vậy bố sao ạ?”

Bánh bao nhỏ thở phào nhẹ nhõm, sau đó bỗng hỏi cô, mắt to chớp chớp, miệng mếu máo không vui tố cáo với cô: “Con hỏi ông ngoại với ông nội, mẹ Trịnh Phương Vũ với chú Lê Văn Nam, nhưng bọn họ không ai nói cho con biết bố đi đâu hết!”

‘Sau khi từ nhà thờ trở về khách sạn, bánh bao nhỏ vẫn luôn chờ ở tiệc cưới, đợi ăn một bữa thịnh soạn, nhưng sau đó không biết chuyện gì xảy ra, tiệc cưới bị hủy bỏ. Nhiều khách mời thì thầm bàn tán, hơn nữa ông nội dường như ngất đi, hầu hết trẻ em đều có trái tim nhạy cảm, dù không hiểu chuyện gì, nhưng, văn có thể đoán được là có chuyện xảy ra.

Không phải không ai kể, chỉ là nhìn ánh mắt ngây thơ của trẻ nhỏ, bọn họ không biết nên nói như thế nào, thật sự rất khó nói.

Nhìn bánh bao nhỏ trong ngực mình, như được đúc ra từ khuôn mặt Hoàng Trường Minh, trái tìm của Lam Ngọc Anh thắt lại, cô giơ tay vuốt ve mái đâu nấm hơi cong của con trai, giọng nói khàn khàn như bị vỡ, cười đáp: “Con ngoan, bố sẽ trở lại!”

“Bố lại đi công tác ạ?” Bánh bao nhỏ gãi đầu hỏi.

“Ừ… Lam Ngọc Anh hít sâu một hơi: “Con nhớ lần trước bố đột nhiên đi công tác không? Chỉ là lần này bố đi lâu hơn một chút thôi, nhưng bố sẽ trở về, chúng ta cùng chờ bố ở nhà, được không con?”

“Được ạt” Bánh bao nhỏ ngoan ngoãn gật đầu.

“Ngọc Anh, cậu cần gì phải làm bản thân khó chịu như vậy chứ” Trịnh Phương Vũ, người vẫn đang lau nước mắt trong ngực của Lê Văn Nam, thấy cô cố gắng cười nói chuyện nhỏ nhẹ với con trai trong lòng vô cùng khó chịu, không kìm được nước mắt: “Dù Đậu Đậu còn nhỏ, nhưng thăng bé cũng đã bốn tuổi, thẳng bé có quyền biết răng mình không có bố…”

Lam Ngọc Anh kịp thời đưa tay bịt tai con trai mình.

Bánh bao nhỏ ngơ ngác ngước nhìn mẹ, khuôn mặt ngây thơ không biết gì.

Lam Ngọc Anh dùng ánh mắt ra hiệu Trịnh Phương Vũ đừng nói nữa, sau đó hôn lên trán nhỏ của cậu bé, đứng dậy vẫy tay với thim Lý ở cứa: “Thím Lý, thím đưa Đậu Đậu về nhà trước đi”

“Được rồi” Mắt thím Lý đỏ hoe gật đầu, dát bánh bao nhỏ: “Cậu chủ nhỏ, chúng ta về nhà trước thôi!”

Mãi cho đến khi bóng dáng thím Lý dắt bánh bao nhỏ đi ra khỏi phòng, đến lúc cửa phòng đóng lại, Lam Ngọc Anh mới chậm rãi được Trương Tiểu Du đỡ lấy đứng dậy, gương mặt tái nhợt nhưng vẻ mặt kiên cường, ánh mắt lấp lánh ánh sáng: “Tớ nói rồi, Hoàng Trường Minh anh ấy sẽ không chết”

“Ngọc Anh à, bố hiếu tâm trạng của con bây giờ, nhưng mà xe hư người chết… Lê Hoài Lâm không nói ra được hai chữ cuối cùng.

Trần Phong Sinh vừa đấm vào tường hai đấm, những giọt máu vỡ trên khớp ngón tay đã đông lại, khàn giọng nói: “Cô Ngọc Anh, cảnh sát đã điều tra rồi, họ đã tiến hành tra hỏi và lập biên bản Lê Tuyết Trinh sau khi phẫu thuật, cô ta đã khai nhận toàn bộ tội ác, cô ta cố tình cho người dùng điện thoại của nhà thờ để lừa Trường Minh qua. Sau đó lén ra tay với thẳng xe của chiếc Land Rover, để cho bọn họ xảy ra tai nạn xe cô ở trên cầu, mục đích của cô ta là muốn Trường Minh chết, cho nên đã đặt một quả bom ở sau xe, hai tiếng nổ lúc ấy là bởi vì nguyên nhân này…”

Nếu không có bom, có thể có một tia hy vọng.

Mặc dù rất tàn nhân, nhưng Trần Phong Sinh phải nói với cô rằng: “Hơn nữa, lúc ấy Lê Tuyết Trinh bị rơi khỏi ghế phụ. Cảnh sát cũng đã điều tra và biết được rằng những người đi xe khác chứng kiến lúc tai nạn xảy ra Trường Minh ngồi ở ghế lái, tay cầm vô lăng…”